Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 305: -

Chương Trước Chương Tiếp

Trầm mặc một lúc, Kỷ Hòa vẫn nói:

“Luật sư Đới, có thể giúp tôi chuyển vài lời cho Tần Mân Dữ không?”

Đới Vượng Hòa nói: “Đương nhiên có thể, cô Kỷ cứ nói.”

Kỷ Hòa nói: “Tôi biết anh ta phải chịu đựng những chuyện này, đã mất đi toàn bộ ý chí tồn tại… Nhưng mong anh ta nhất định phải sống tiếp.”

“Tôi nói rồi, anh ta và vợ nên duyên ba kiếp, đây mới chỉ là đời thứ nhất của bọn họ. Vợ của anh ta có linh trên trời, nhất định sẽ không mong anh ta tự hủy hoại bản thân như vậy.”

“Anh ta phải sống thật tốt, không vì gì khác ngoài việc có thể dùng dáng vẻ tốt nhất của mình để gặp lại vợ.”

Những chuyện cô có thể làm cũng chỉ có như vậy.



Kết quả vụ án của Tần Mân Dữ đã được công bố.

Khi Kỷ Hòa lại mở livestream một lần nữa.

Trên màn hình bay đầy lời cảm ơn.

Họ đều là fan của Tần Mân Dữ.

Fans của Tần Mân Dữ tuy già nhưng vẫn chưa chết.

Khi cần, sức chiến đấu của bọn họ vô cùng mạnh mẽ.

[Cảm ơn Kỷ Hòa, nhờ cô mà Tần Mân Dữ đã giải được nỗi oan.]

[Đúng vậy, nếu không có Kỷ Hòa, cả đời này của Tần Mân Dữ sẽ bị hủy hoại.]

[Toàn thể Đảo Nhỏ mãi mãi biết ơn cô Kỷ! Sau này ai bôi đen cô Kỷ, là động tới Đảo Nhỏ chúng tôi!]

Mặc dù fan hâm mộ của Tần Mân Dữ không biết được chi tiết vụ án.

Nhưng bọn họ biết Kỷ Hòa đã trợ giúp Tần Mân Dữ giảm bớt chứng cứ phạm tội, lấy được phán quyết công bằng.

Cho nên mới cảm ơn Kỷ Hòa trong livestream.

Tiếng tăm lớn.

Kỷ Hòa nhìn bão bình luận, cô mỉm cười nói: “Không cần khách sáo.”

Cô cảm thấy những fans này rất đáng yêu.

Ngay sau đó lập tức bắt đầu ba lượt kết nối ngày hôm nay.

Vừa mới kết nối thành công, trên màn hình xuất hiện một gương mặt vô cùng lo lắng.

Là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi.

“Chủ kênh, cầu xin cô hãy cứu lấy bố tôi, gần đây ông ấy thật sự không bình thường.”

Gương mặt của người đàn ông trông rất tiều tụy, quầng thâm dưới mắt thâm nặng.

Nhìn qua cũng đoán được đã không ngủ ngon trong nhiều ngày.

Kỷ Hòa nhẹ nhàng nói: “Anh đừng vội, đã xảy ra chuyện gì? Cứ từ từ nói.”

“Tôi tên là Ngô Thần Nhạc, tôi kết nối không phải vì tôi mà vì bố của tôi.” Ngô Thần Nhạc nói: “Năm nay bố tôi đã năm mươi tám tuổi, bình thường không có sở thích gì đặc biệt ngoài chơi đồ cổ.”

[Bà nó, một câu ngắn ngủi như vậy nhưng lại để lộ tài khí ngất trời.]

[“Không có sở thích gì đặc biệt ngoài chơi đồ cổ”… Oa, đây đúng là cảnh giới flex cao nhất.]

[Tôi cũng không có sở thích gì khác, chỉ muốn mua đồ cổ QAQ]

Ngô Thần Nhạc tiếp tục nói: “Sở thích của người già, người làm con cũng không nên can thiệp nhiều. Nhưng từ khi ông ấy có được một bức tranh, bố tôi dường như thay đổi hẳn…”

“Mỗi ngày ông ấy luôn tự nhốt mình trong phòng làm việc, cho dù ăn cơm cũng không ra ngoài, dường như muốn cắt đứt toàn bộ liên lạc với thế giới bên ngoài…”

“Hơn nữa, tôi thường xuyên nghe thấy ông ấy như đang nói chuyện với ai đó, dáng vẻ nói chuyện vô cùng vui vẻ nhưng khi vừa tới thì lại phát hiện trong phòng chỉ có một mình ông ấy!”

[Mẹ nó, người đã xem vô số chuyện quỷ dị như tôi, lần này cũng bị dọa sợ rồi.]

[Thật là khủng khiếp, rốt cuộc ông ấy nói chuyện với ai?]

[Mấy người đừng tự dọa mình như vậy… Nói không chừng ông ấy đang tự nói chuyện với chính mình?’]

[Đúng vậy… Cái này có gì đáng sợ chứ? Tôi cũng có thói quen tự nói chuyện với chính mình, tôi nghĩ người anh em này đã nghĩ quá nhiều rồi.]

Nhìn thoáng qua bão bình luận, Ngô Thần Nhạc đau khổ nói: “Tôi cũng mong là tự mình dọa mình nhưng bây giờ bố tôi thực sự đang có vấn đề gì đó! Đây không phải là chuyện tự lẩm bẩm bình thường!”

“Tất cả đều do bức tranh quái gở kia! Từ khi bố tôi mang nó về nhà, mọi thứ đều trở nên bất thường!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)