Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 301: -

Chương Trước Chương Tiếp

Cơ thể ma tóc dài lay động.

Đôi mắt cô ta trống rỗng, lại chảy hai hàng nước mắt bằng máu.

Sau khi cô ta kể lại câu chuyện, hai người bọn họ mới biết.

Ma tóc dài tên là Hà Nặc, là một sinh viên đại học năm ba trường đại học S.

Bình thường cô ta rất dũng cảm, thích chơi những trò kích thích nên rất thích chơi mật thất kinh thị, nhà ma vân vân.

Hơn nữa vì theo đuổi trò kích thích.

Nên khi không có nhóm nào đi cùng, cũng thường xuyên chơi một mình.

Theo lời cô ta nói thì là:

“Nhiều người ồn ào như vậy, tiếp thêm can đảm cho nhau, vậy còn ý nghĩa gì nữa? Một mình đi thám hiểm mới là kích thích nhất!”

Chủ đề của căn mật thất kinh dị này được nằm trong top bảng xếp hạng.

Đương nhiên Hà Nặc sẽ không từ bỏ cơ hội này.

Buổi chiều, Hà Nặc trốn buổi học chuyên ngành, đến căn mật thất này khiêu chiến.

Dựa theo quy tắc bình thường của tất cả các trò mật thất.

Cô ta giao điện thoại di động ra, một thân một mình tiến vào trong mật thất.

Ban đầu còn tưởng rằng đây là một trò chơi trải nghiệm căng thẳng và kích thích.

Không ngờ đến mới vừa đến căn mật thất đầu tiên.

Hà Nặc đã phát hiện, ở giữa căn mật thất thứ hai, có người trong ban tổ chức đang đứng.

Là một ông chú trung niên mập mạp, nhìn vô cùng dịu dàng.

“Chú, sao chú lại vào đây? Tôi cũng đâu có cầu cứu.”

Hà Nặc cảm thấy kỳ quái.

Nhưng ông chú kia lại đến gần cô ta một bước, gương mặt lộ ra nụ cười kỳ quái.



Bởi vì quá sợ hãi, hai chân Tiểu Mãn cũng không chống đỡ nổi cơ thể.

“Ầm” một tiếng, cô ấy té quỵ xuống đất.

Lá bùa trong tay đã thành mảnh vụn.

Cô ấy nắm chặt chẽ lá bùa, trong lòng sợ hãi.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.

May mà cô ấy nhớ đến lá bùa mà trước đó Kỷ Hòa đã cho mình, có thể bảo vệ tính mạng của cô ấy trong lúc quan trọng thế này.

Cô ấy vội vàng lấy lá bùa từ trong túi ra, liều mạng ném về phía trước.

Nếu không…

Xác cô ấy cũng đã lạnh lẽo rồi.

Lương Điềm Điềm thì đứng một mình giậm chân.

Cuối cùng cũng thấy Tiểu Mãn xuất hiện.

Lương Điềm Điềm chạy nhanh đến.

“Ôi trời, rốt cuộc cô cũng xuất hiện!!!

Ban nãy mọi người đã đi đâu vậy, sao tự nhiên không thấy đâu nữa? Chỉ còn lại mỗi mình tôi!!!”

Lương Điềm Điềm đang lầm bầm.

Cô ấy vừa quay sang, đã thấy Lương Nhất Hủ không biết xuất hiện từ lúc nào.

Chỉ là đang hôn mê.

Cô ấy nhanh chóng chạy đến: “Anh Lương, anh bị sao thế???”

Giọng nói của Kỷ Hòa đột nhiên vang lên ở phía sau mọi người: “Ban nãy anh ấy bị ma nhập, không chịu được, vừa hôn mê xong.”

“Cái, cái gì? Ma…???”

Lương Điềm Điềm cũng lắp bắp.

Cô ấy luôn đứng tại chỗ, thật sự không biết có chuyện gì xảy ra!

Chỉ nghe loạt soạt hai tiếng.

Hai nhân viên quay phim cuối cùng cũng quay trở lại.

Dường như xuất hiện ở đâu đó vậy.

Lương Điềm Điềm trợn to mắt.

“Ủa gì, mấy người là người hay ma?” Cô ấy luống cuống hỏi: “Tại sao mọi người lại đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện thế?!”

Kỷ Hòa nói: “Không phải đột nhiên biến mất, là do chúng ta bị ma kéo đến những không gian khác nhau.”

Nói đơn giản, có thể hiểu là thế giới song song.

Nhìn mọi người đều ở trong cùng một hành lang trong cùng một mật thất, chỉ là không gian khác nhau mà thôi.

Là những không gian không thể nhìn thấy nhau.

Kỷ Hòa lại hỏi mọi người: “Vừa nãy có phải mọi người đều đột nhiên phát hiện trong hành lang chỉ còn lại một mình mình, rồi sau đó gặp ma không?”

“Đúng, đúng vậy!” Một nhân viên công tác lên tiếng, vì sợ hãi nên giọng nói có hơi run rẩy: “Ôi mẹ ơi, vừa nãy tôi chỉ chớp mắt một cái, đã phát hiện không thấy ai cả, chỉ còn lại mình tôi… Chị Kỷ, nếu không nhờ lá bùa mà lúc trước cô cho, chắc cái mạng nhỏ này của tôi cũng không còn!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)