Sau đó mới nghe được tiếng “Vút” theo động tác.
“Nói nhỏ thôi, NPC đang ở bên ngoài.”
Lúc này Lương Điềm Điềm mới nhận ra suýt nữa thì mình gây họa.
Cô ấy nhìn vào mắt Kỷ Hòa, giống như đang nhìn một quái vật.
Lạy luôn đấy, đây là mật thất kinh dị nhất!
Rốt cuộc là tâm lý thế nào.
Mà cô có thể mặt không đổi sắc vác theo một cái xác chết chạy khắp nơi như vậy chứ!!!
Cánh cửa bị Kỷ Hòa nhẹ nhàng đóng lại.
Bên trong căn phòng nho nhỏ này.
Có bốn khách mời bên trong.
Cộng thêm bốn nhân viên quay phim đang làm việc, tổng cộng là tám người.
Tám người không dám thở mạnh.
Bọn họ muốn chờ NPC ở bên ngoài rời đi.
Kỷ Hòa đứng ở ngoài cùng.
Cô đưa lỗ tai ở sát cánh cửa, cẩn thận nghe tiếng động ở bên ngoài.
Cô nghe được tiếng bước chân NPC đang dần dần đi xa, mới nói “Đi rồi.”
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Có NPC đang lảng vảng, chắc chắn không thể đi lại con đường ban đầu nữa.
Lúc trước trong quá trình tìm kiếm, nhóm của Lương Nhất Hủ và Lương Điềm Điềm đã tìm được manh mối liên quan đến bản đồ.
Lẽ ra hai nhóm có mối quan hệ cạnh tranh, nhưng vừa nãy nhờ Kỷ Hòa kịp thời che miệng Lương Điềm Điềm nên để báo đáp, Lương Điềm Điềm vô cùng nhiệt tình chia sẻ manh mối với Kỷ Hòa.
Mọi người thay đổi phương hướng, tiếp tục lên đường.
Mật thất này mang chủ đề kinh dị.
Cho nên trong mỗi một căn phòng ở hành lang có thiết kế vô cùng mờ tối.
Ai không biết, còn tưởng rằng tiền điện đắt lắm.
Đi đến khúc cong, lại đến một hành lang mới.
Hành lang vô cùng hẹp, chỉ có thể cho một người đi qua.
Mọi người vì muốn có thêm can đảm, nên đã đi thành nhóm với nhau.
Bây giờ không thể không tách ra.
Hạ Phong lắc đầu một cái: “Không hổ là mật thất kinh dị từng được giải thưởng, chi tiết ở khắp nơi.”
Dù sao cũng cũng là người đã từng chơi vô số mật thất.
Tâm lý của Hạ Phong tốt hơn những người mới chơi rất nhiều.
Anh ta thấy Lương Điềm Điềm sợ, còn chủ động kể mấy chuyện cười.
Chọc cho Lương Điềm Điềm cười không ngừng.
Ngay cả Lương Nhất Hủ cũng mỉm cười.
Bầu không khí xung quanh nhóm người vô cùng thoải mái vui vẻ.
Chỉ có mỗi Kỷ Hòa là hoàn toàn không lên tiếng.
Cô đi một mình ở sau cùng, thường xuyên bấm đốt ngón tay tính toán một lượt.
Chân mày cô càng ngày càng nhíu chặt.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô.
Fan hâm mộ của Dương Vận lập tức vực dậy tinh thần.
Trước kia biểu hiện của Kỷ Hòa quá tốt, bọn họ có muốn chê cũng không chê được.
Nhưng bây giờ xem ra đã tìm được cơ hội rồi!
[Thật sự Kỷ Hòa làm mất hứng ghê nhỉ, nhiều người cười nói vui vẻ như vậy, chỉ có một mình cô ta nhíu mày, làm thế là sao vậy, giả vờ nguy hiểm à?]
[Chắc là muốn thể hiện bản thân và những người khác khác nhau nhỉ ~]
Mọi người còn đang cười nói vui vẻ.
Một nhân viên công tác đột nhiên lên tiếng:
“Mọi người có cảm thấy, hành lang này thật sự quá dài không?”
Người này là Tiểu Mãn, người đã từng gặp Kỷ Hòa lúc trước.
Cô ấy đi theo tổ của Lương Điềm Điềm, làm nhân viên công tác.
“Không, chắc là do mật thất này khá lớn nhỉ.” Lương Điềm Điềm cười vui vẻ, cũng không sợ bóng tối xung quanh nữa, thoải mái nói.
“Không.” Vẻ mặt Tiểu Mãn hơi tái nhợt: “Mọi người là khách mời lần đầu đến mật thất, nhưng nhân viên công tác chúng tôi thì không phải. Lúc trước chúng tôi đã quay hình đi dạo toàn bộ mật thất rồi. Trong ấn tượng của tôi, lối đi này hình như không dài đến vậy…”
Đã đi lâu đến vậy rồi, mà vẫn chưa đến điểm cuối.
?
Còn có chuyện này nữa à.
Khu bình luận điên cuồng @ “Thần linh thích ăn dâu tây” đã từng chơi căn mật thất này.
[Chị dâu tây này, kể lại tình hình một chút được không, rốt cuộc là có chuyện gì thế?]
[Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi đều chưa chơi, chỉ có thể dựa vào cô.]
Thần linh thích ăn dâu tây: [Đúng là hơi kỳ lạ, trong ấn tượng của tôi lối đi này đúng là không dài như vậy…]
[Nhưng mà có thể là do mật thất đã được sửa chữa rồi nhỉ? Đừng nên tự mình dọa mình như thế.]
Lời của Tiểu Mãn vừa nói ra được một nửa.
Đột nhiên nhận ra nãy giờ không ai để ý đến mình.
“Này, sao mọi người không nói gì cả…”
Cô ấy xoay người, lại đột nhiên dừng lại.