Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 296: -

Chương Trước Chương Tiếp

Hạ Phong đã từng chơi rất nhiều trò trốn khỏi mật thất.

Đương nhiên anh ta cũng biết là do mình xui xẻo, mới gặp phải NPC người thật giả trang thành ma thế này.

Lúc đang bị bịt mắt, trên đường đi vào mật thất.

Ban tổ chức đã thông báo quy tắc trò chơi.

Nếu bị NPC bắt thì sẽ bị “nhốt” mười phút.

Trong mười phút ở cùng với NPC, không những bị dọa sợ.

Mà quan trọng hơn là ba nhóm đấu với nhau, dựa vào thời gian để quyết định thắng thua.

Mà bọn họ bị trì hoãn trong mười phút, vậy thì chơi gì được nữa???

Cho nên, để có thể không bị NPC bắt thì cố gắng đừng để bị bắt.

[Ha ha ha, Hạ Phong xui thật đó, anh ta cứ thế mà đụng vào NPC, lần này nhất định sẽ bị bắt.]

[NPC: Các anh em làm việc.]

[Cười chết mất! NPC: Không sao cả, tôi đứng bất động, sẽ có đứa ngu tự đến đụng vào tôi.]

Thấy trước mặt là một NPC.

Trong lòng Hạ Phong đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Anh ta đang chờ mình bị bắt, bị nhốt một mình trong căn phòng tối.

Cuối cùng, giây tiếp theo.

Đã nghe NPC đang chuẩn bị nhào đến “Áu” một tiếng.

Cứ thế mà nhảy dựng lên.

Thì ra.

NPC mang mặt nạ mặc áo trắng, giả làm “quỷ”, mai phục ở đây lâu lắm rồi.

Chờ đến khi người chơi đến thì nhảy ra, hù chết người chơi.

Cuối cùng vừa ngẩng đầu một cái.

Không đợi được người chơi.

Lại phát hiện có một xác chết máu me, lè lưỡi ngay trước mặt mình???

Lẽ ra NPC là người đi dọa người khác.

Mà bây giờ bản thân lại bị dọa!!!

Kỷ Hòa vác theo xác chết lộ vẻ vô tội: Đừng nhìn tôi, tôi không cố ý đâu.jpg.

Cô lặng lẽ vác xác chết lên vai rớt đầu xuống.

Suýt nữa thì người ở trong khu bình luận thấy cảnh này cười điên.

[Sao có thể như vậy được, tôi chuẩn bị tinh thần để bị dọa rồi, cuối cùng lại thành trò hề!]

[Ha ha ha cười chết mất, người ta thì bị ma dọa sợ, Kỷ Hòa thì dọa luôn cả ma.]

[Ma: Thật là mất mặt.]

Chuyện xảy ra là như vậy đấy.

Dưới ánh đèn lờ mờ, NPC bị Kỷ Hòa dọa sợ hết hồn.

Nên không nhào đến bắt người trước.

Tình huống xảy ra bất ngờ giúp hai người tranh thủ được một chút thời gian.

Kỷ Hòa phản ứng rất nhanh, cô bắt lấy Hạ Phong.

“Chạy.”

Hạ Phong còn chưa kịp phản ứng.

Đã bị Kỷ Hòa lôi ống tay áo lôi đi.

Anh ta dường bị bắt phải chạy theo Kỷ Hòa.

Trong lòng anh ta khiếp sợ chạy lên lầu.

Thật không ngờ.

Cả người Kỷ Hòa nhỏ nhắn, thể lực và khả năng phản ứng lại tốt đến kỳ lạ.

Cô chạy lâu như vậy, mà cũng không thở dốc chút nào.

Hơn nữa còn vô cùng hiểu rõ toàn bộ mật thất.

Cho dù là rẽ vào đâu, cũng có thể nhạy bén lựa chọn phương hướng.

Khu bình luận cũng nhận ra điểm này, rối rít khen ngợi:

[Má ơi, khả năng cảm nhận phương hướng của Kỷ Hòa tốt thật nhỉ?!]

[Đúng vậy, cô ấy chỉ đi một lần mà đã có thể nhớ được nhiều chi tiết như vậy sao??? Nếu là tôi, chắc chắn là đã lạc đường rồi.]

[Có ai thấy chị Kỷ Hòa như có sức mạnh của một người bạn trai không! Khiến người khác cảm thấy vô cùng an toàn, thật muốn gả cho chị Kỷ Hòa.]

[Tôi không phải fan hâm mộ của chị Kỷ Hòa, tôi là fan người yêu của chị Kỷ Hòa hu hu]

“Đi đến đây.”

Kỷ Hòa lôi Hạ Phong chạy một đoạn, rồi dừng bước.

Cô vừa kéo một cánh cửa, đã đối diện với hai cặp mắt cũng nhìn mình.

Tin xấu: Trong phòng có người.

Tin tốt: Là Lương Điềm Điềm và Lương Nhất Hủ.

Không phải xác chết nhảy ra hay NPC, Hạ Phong ở một bên không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta liên tục gặp phải những tình huống đặc biệt nên xuất hiện bóng ma tâm lý rồi.

Nhưng với thị lực của Lương Điềm Điềm và Lương Nhất Hủ thì…

Bọn họ không nhìn thấy Kỷ Hòa trước.

Mà lại thấy cái xác chết ở trên vai Kỷ Hòa.

Trong hốc mắt không có con ngươi, mà cái lưỡi dài còn đang lè ra!!!

Lương Điềm Điềm há miệng định hét, Kỷ Hòa phản ứng nhanh, vội vang che miệng của cô ấy lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)