“Anh Phong, em đang trao đổi rút thăm với Kỷ Hòa, như vậy em có thể chung một nhóm với anh rồi.”
Thấy Hạ Phong, Dương Vận vội vàng nói.
Bọn họ tránh máy quay phim nói chuyện với nhau.
Cho nên không cần lo sẽ bị khán giả nhìn thấy.
Hạ Phong: “Tôi không hỏi cô, tôi hỏi Kỷ Hòa.”
Vừa nói, anh ta vừa chuyển mắt nhìn về phía Kỷ Hòa.
Kỷ Hòa nhún nhún vai, hỏi ngược lại:
“Chẳng lẽ anh không muốn chung một nhóm với Dương Vận?”
Thật ra cùng một nhóm với ai, Hạ Phong đều cảm thấy không sao cả.
Nhưng khi thấy Kỷ Hòa lại né tránh mình như vậy, còn né tránh như gặp phải sói hay hổ báo gì đó.
Hạ Phong lập tức tức giận.
Cậu chủ nhỏ Hạ Phong là anh ta đây đi đâu cũng được người ta yêu thích đấy.
Nhưng với Kỷ Hòa thì cô hoàn toàn khác với những người khác.
Muốn chọc giận anh ta đấy à?!
Hạ Phong lạnh lùng nói:
“Rút thăm là rút thăm, âm thầm trao đổi thế thì gọi là rút thăm gì nữa? Cứ dựa vào kết quả chia lúc đầu đi.”
Nói xong, anh ta lấy mảnh giấy viết tên mình ở trong tay Kỷ Hòa đi.
Đến chỗ Nghiêm Tập nộp lên.
Kỷ Hòa có hơi cạn lời.
Làm gì vậy chứ!
Cô chê tên con nhà giàu này có đầu óc đơn giản.
Mà con nhà giàu cũng chê cô phiền.
Vậy bọn họ còn phải hợp lại thành một nhóm để hành hạ lẫn nhau hay gì!
Không phải cứ đổi thăm là được rồi sao?
Nhưng chuyện đã đến nước này, cũng không còn thay đổi được nữa.
Vì vậy kết quả chia nhóm cứ vậy mà được quyết định:
Kỷ Hòa và Hạ Phong một nhóm.
Tào Khiết và Tần Trạm một nhóm.
Lương Nhất Hủ và Lương Điềm Điềm một nhóm.
Dương Vận và Lâm Hiểu Thiên một nhóm.
Thấy Hạ Phong và Kỷ Hòa cùng một nhóm, fans của Dương Vận lập tức bắt đầu quấy rối:
[Kỷ Hòa cố tình có phải không, nếu không sao cứ chia cắt tình yêu đôi lứa thế?]
[Hạ Phong và Dương Vận đúng là xui tám đời, mới gặp phải Kỷ Hòa trong chương trình này.]
Nhưng mà, những bình luận này đã nhanh chóng bị fans của Kỷ Hòa vây đánh.
Hơn nữa có vài người bình thường còn nói giúp Kỷ Hòa.
Dù sao.
Mọi người cũng không bị mù.
[Cạn lời thật đấy, chuyện rút thăm mà cũng có thể trách Kỷ Hòa được à, fan của Dương Vận ngáo quá.]
[Đúng đó, chưa kể chị Kỷ Hòa của chúng ta giỏi như vậy, có thể ghép nhóm với chị Kỷ Hòa, đó chính là vinh hạnh của Hạ Phong!]
[Tôi đánh cược nhóm của Kỷ Hòa sẽ thắng đầu tiên! Hơ hơ, chờ mà xem.]
Khu bình luận sôi nổi, tất cả mọi người đều bảo vệ Kỷ Hòa.
Mà lúc này, Kỷ Hòa như cảm ứng được gì đó, nhíu mày một cái.
Cô giơ ngón tay lên, bấm đốt tính toán một hồi.
Chân mày càng nhíu sâu hơn…
…
Nửa tiếng sau, mọi người bị chia thành hai phe, bịt mắt đưa vào trong mật thất.
Mỗi một nhóm bắt đầu chạy trốn từ những nơi khác nhau, nhóm nào chạy ra khỏi mật thất trước thì thắng.
Mặc dù có hai người quay phim đi theo, nhưng người thật sự tham gia trò chơi chỉ có khách mời.
Không được mang theo đèn pin hay điện thoại di động, chỉ được mang mỗi bộ đàm được phát vào thôi.
Nếu thật sự không giải được cửa ải, có thể dùng bộ đàm liên lạc với ban tổ chức, có cơ hội nhận được một gợi ý.
Bộ đàm được giao hết cho khách mời nữ.
Trước khi bị bịt mắt, Hạ Phong hỏi Kỷ Hòa: “Lúc trước cô đã từng chơi thoát khỏi mật thất này chưa?”
Kỷ Hòa nói: “Chưa.”
“Không sao.” Hạ Phong vô cùng tự tin nói: “Tôi là trùm chơi thoát khỏi mật thất này, có tôi ở đây, ngay cả cơ hội xin gợi ý cũng không cần dùng đến.”
Kỷ Hòa liếc Hạ Phong một cái, không nói gì.
Đối với loại trai nhà giàu ngốc nghếch thế này.
Cô luôn hoài nghi đến chỉ số thông minh của anh ta.