[Tôi đồng ý... Không bằng để tên Lục Quân kia đi chết đi, trở thành chất dinh dưỡng của quỷ linh cũng đáng lắm... Người như thế mà xứng làm cha à??]
[666, tôi get được vừa đánh trống vừa la làng là gì rồi.]
[Khó trách streamer ngay từ đầu đã nói Lục Quân không có con, bởi vì quỷ linh nói đúng ra đã không được xem là con của gã nữa...]
[Đúng vậy, bị âm khí của quỷ linh ảnh hưởng, Lục Quân sống được bao lâu còn khó nói, đừng nói tới việc muốn sinh thêm con... Đáng đời! Kẻ như thế không xứng có đời sau!]
Giờ phút này Mạc Vũ đã hoàn toàn đánh mất ý chí sống.
Chỉ một lòng muốn kéo Lục Quân đồng quy vu tận.
Kỷ Hòa trầm mặc vài giây, sau đó nói: “Cô có muốn gặp lại con mình không?”
“Tuy rằng hiện tại nó đã trở thành quỷ linh, nhưng tôi có thể dùng bùa chú tạm thời ngăn chặn quỷ khí trên người nó, giúp nó khôi phục ý thức.”
Mạc Vũ khiếp sợ ngẩng phắt đầu, trong mắt là sự vui mừng không kìm nén được.
“Thật sự có thể sao?!”
Nghe được việc đứa nhỏ có thể khôi phục lại bình thường, cô ta là người vui sướng hơn ai hết.
Tuy rằng chỉ trong chốc lát.
Đừng thấy cô ta kiên định muốn giết Lục Quân.
Nhưng thật ra, mang thai một “quỷ linh”, nói không sợ hãi chắc chắn là nói dối.
Mỗi lần dưới ánh mắt của những người đi đường phun ra chuột chết, cô ta bỗng cảm thấy mình và đứa nhỏ đều là quái vật giống nhau.
Kỷ Hòa vuốt cằm nói: “Có thể.”
Nói xong, cô đứng dậy, lấy bùa ra.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả mắt cũng không chớp đang nhìn chằm chằm động tác của Kỷ Hòa.
[Tới rồi tới rồi, Kỷ Hòa rốt cuộc cũng vẽ bùa rồi, tôi muốn bắt chước! Học xong tôi cũng muốn làm đại sư, như vậy không phải bài kiểm tra nào cũng được một trăm điểm rồi sao.]
[Cười chết, lầu trên đừng có nghĩ quẩn, bùa chú nếu nhìn là có thể học được, chẳng phải ai cũng thành đại sư hết rồi sao.]
[Nhưng mà, ngay cả đại sư Thường Toàn còn học không được cách vẽ bùa của Kỷ Hòa, cậu nghĩ cậu bắt chước bừa là được sao?]
[Aaaa, dân cư mạng các người miệng lưỡi sắc bén quá đi, tuy rằng học không được, nhưng ít nhất tôi còn có suy nghĩ muốn học không được sao?]
[+1, chị Kỷ Hòa, muốn bái chị làm thầy cần điều kiện gì thế?]
Kỷ Hòa đang chuẩn bị đồ nghề đọc được bình luận, hơi dừng một chút.
Thu đồ đệ, cũng không phải là không thể.
Nhưng mà...
Linh khí ở thế giới này rất loãng, người có thiên phú vốn ít giờ lại càng hiếm hoi.
Làm nghề này không phải chỉ dựa vào nỗ lực là có thể thành công.
Cho dù là ở thế giới cũ của cô, cũng có rất nhiều người cần cù chăm chỉ nhưng đến ngưỡng nhập môn cũng không bước chân vào được.
Xuyên qua lâu như thế, tới bây giờ chỉ thấy mỗi Thường Gia Ngôn là khá nhất.
Đương nhiên, nếu so với cô, vẫn còn chênh lệch rất lớn.
Trong lúc suy nghĩ, Kỷ Hòa đã chuẩn bị xong đồ.
Cô cầm bút lông lên, chấm một chút máu chó mực và chu sa, tập trung tinh thần, rót nội lực vào.
Mọi người trong bình luận tức khắc mở to hai mắt, vốn muốn học hỏi một vài thao tác của Kỷ Hòa.
Kết quả ngay giây tiếp theo, Kỷ Hòa đã bỏ bút xuống.
Trên lá bùa, xuất hiện thêm một đồ án mà bọn họ căn bản không hiểu.
Không đúng.
Hoa văn phức tạp như vậy, làm cách nào mà hoàn thành chỉ trong một nét bút chứ?!
Hơn nữa, bọn họ không hề chớp mắt chút nào!
Nhanh như thế mà Kỷ Hòa đã vẽ xong rồi???
Kỷ Hòa không nhìn thấy bình luận đang tràn đầy kinh ngạc và bàn tán.
Cô kẹp lá bùa giữa ngón trỏ và ngón giữa, nói với Mạc Vũ phía bên kia màn hình.
'Tiếp theo, cô niệm theo tôi.”
Mạc Vũ theo bản năng ngạc nhiên: “Hả?”
Sao lại niệm cùng nhau?
Cô ta dốt đặc cán mai mấy thứ huyền học này, làm sao mà niệm ra được??
Nhưng giây tiếp theo.
Cô ta phát hiện miệng mình không chịu khống chế mà mở ra, đồng thanh với Kỷ Hòa, niệm một đoạn chú mà bản thân căn bản không biết.