Đại sư bị Mạc Vũ dọa sợ không nhẹ.
Từ xưa đến nay, Mạc Vũ là người đầu tiên đưa ra yêu cầu này.
Nhưng bởi vì cô ta kiên trì, ông ta chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
Suy nghĩ của Mạc Vũ rất đơn giản.
Cô ta chỉ thầm muốn mình phải đưa con trở về.
Còn chuyện bị âm khí nhập thể, xui rủi liên tục, bệnh nặng mà chết...
Tuyệt, quá tốt rồi!
Không phải Lục Quân vẫn luôn muốn cô ta sinh con cho gã sao?
Cô ta tin, gã nhất định sẽ rất thích đứa con này!
Nếu cô ta kết hôn với gã.
Đứa bé này sẽ trói chặt vận mệnh hai người lại với nhau.
Thật tốt quá, gã đừng mong sẽ được sống dễ chịu!!
Cứ như thế, Mạc Vũ - người đang mang thai “quỷ linh” ngỏ lời muốn kết hôn với Lục Quân.
Lục Quân còn tưởng rằng Mạc Vũ rốt cuộc cũng trúng kế rồi, đương nhiên là vui sướng đồng ý.
Đứa bé này mang họ Lục.
Như vậy hết thảy mọi thứ của Mạc gia, tương lai đều sẽ thuộc về Lục Quân gã!
Lục Quân tính toán rất tốt.
Nhưng quỷ linh ngày càng mạnh mẽ, Mạc Vũ bị âm khí ăn mòn càng ngày càng rõ ràng.
Dấu hiệu ban đầu là toàn thân lạnh run, thường hay buồn nôn, đau đầu.
Ở giai đoạn giữa, cô ta thường xuyên sinh bệnh, xuất hiện ảo giác, không hề có hứng thú với đồ ăn con người. Cho dù cưỡng ép bản thân ăn vào, cũng sẽ phun ra chuột chết, sâu bọ và thịt thối.
Vào giai đoạn cuối...
“Bây giờ đã là giai đoạn cuối rồi, cô sẽ càng ngày càng không khống chế được quỷ linh.”
Một thanh âm trong trẻo vang lên trong phòng phát sóng trực tiếp, áp đi lời Mạc Vũ.
Kỷ Hòa thản nhiên nói.
“Quỷ linh dù sao cũng là quỷ, hơn nữa do chết bất đắc kỳ tử, oán khí rất lớn, cực kỳ khó khống chế, đương nhiên sẽ không để cô kiểm soát được.”
“Nó hút dương khí trong cơ thể cô để phát triển, cướp đi chất dinh dưỡng trong cơ thể cô.”
“Khi quỷ linh ngày một lớn dần, chất dinh dưỡng nó cần cũng sẽ nhiều hơn, cho nên mới xuống tay với Lục Quân...”
Ai ngờ Mạc Vũ nghe xong câu này.
Ngược lại cười đến sảng khoái hơn.
“Xuống tay với Lục Quân? Được, thế thì tốt quá! Tôi rất muốn xuống tay với Lục Quân!”
“Anh ta bị chính máu mủ của mình giết chết, đây là quả báo của anh ta! Anh ta nên đền mạng cho con tôi từ lâu rồi!”
Kỷ Hòa nói: “Sau Lục Quân, sẽ đến lượt cô.”
“Tôi nói rồi, cô không khống chế được nó.”
Nghe vậy, Mạc Vũ thoáng nhìn Kỷ Hòa.
Cô ta đã xem qua hot search của Kỷ Hòa.
Biết được cô gái dung mạo tuyệt sắc này lợi hại trong lĩnh vực này như thế nào.
Ngay cả Kỷ Hòa cũng nói như thế, chắc chắn không lừa cô ta.
Cô ta lộ ra một nụ cười bi thương:
“Tôi tin lời cô nói, nhưng tôi không còn đường lui nữa.”
“Tôi đã từng rất khao khát có một đứa con cho mình. Nhưng tôi không phải người mẹ đủ tư cách, tôi không thể bảo vệ được con của mình...”
“Nếu con tôi muốn mạng của Lục Quân thì đó là đáng đời anh ta, còn tôi...”
“Nếu nó muốn mạng của tôi, cứ để nó lấy đi.”
Nói tới đây, nước mắt trong mắt Mạc Vũ chảy ra.
Nếu không phải cô ta hồ đồ mà yêu sai người, con của cô ta cũng sẽ không biến thành quỷ linh.
Nó chắc chắn sẽ được khỏe mạnh lớn lên.
Cũng đáng yêu hệt như những đứa trẻ khác.
Cô ta có lỗi với con của mình.
Vậy thì cho nó mạng của mình cũng đáng lắm.
Bị âm khí ăn mòn, Mạc Vũ thoạt trông cực kỳ u ám, quỷ khí dày đặc bao phủ khuôn mặt.
Nhưng giờ đây nhìn cô ta rơi lệ, lại nghe được tiếng lòng của một người mẹ.
Khiến cô ta nhìn có vẻ không còn đáng sợ như thế nữa.
Bình luận có cùng ý kiến:
[Mẹ nó, Lục Quân thật ghê tởm, lúc đầu tôi còn bị gã ta lừa, tưởng rằng gã là người chồng vô tội xui xẻo dính vào người vợ ma quỷ. Hóa ra gã ta mới là người có tội nhất.]