Chuyện này đối với một người luôn thích trẻ con như Mạc Vũ mà nói, là sấm sét giữa trời quang.
Bởi vì sức khỏe yếu, lần sinh non này làm cơ thể cô ta bị tổn thương.
Sau này, cơ hội mang thai của cô ta gần như bằng không.
Lúc về đến nhà, Mạc Vũ lo lắng vô cùng, không biết phải nói với Lục Quân thế nào.
Kết quả lại nhìn thấy lịch sử trò chuyện của gã ta với bạn bè.
[Không phải chứ, người anh em, mày thật sự chọc thủng bao cao su hả?]
Lục Quân: [Đúng đấy, nếu không làm sao khiến cô ta mang thai được? Tao nhắc đi nhắc lại chuyện kết hôn không biết bao nhiêu lần, cô ta cứ lảng tránh mãi. Tao nghi là cô ta chướng mắt tao, chỉ muốn chơi đùa với tao.]
[Làm sao lại thế được, khó có lúc câu được bạch phú mỹ, sao mày không lợi dụng cho tốt chút?]
[Chính vì thế, cho nên tao mới động tay động chân... Cơ địa của cô ta đặc biệt, một khi có thai thì không đời nào bỏ đâu, chỉ cần cô ta dính bầu, tao có thể lấy đứa nhỏ ra trói chặt cô ta lại. Đến lúc đó, bao nhiêu tiền của Mạc gia, đều là của tao hết!]
Trời đang nóng bừng bừng, nhưng Mạc Vũ lại thấy tay chân mình lạnh lẽo đến cùng cực.
Hóa ra chuyện cô ta mang thai, đều là do Lục Quân làm!
Như gã ta mong muốn, cô ta thực sự đã dính thai.
Nhưng, Lục Quân tính đủ mọi thứ, lại không tính được...
Cô ta sẽ bị ngã ở công ty.
Mất đứa nhỏ này.
Mộng đẹp của gã tan thành mây khói, xem như là ác giả ác báo.
Nhưng... còn cô ta thì sao?
Cô ta thực sự rất thích đứa bé này, rất khao khát có đứa con của riêng mình.
Nhưng bởi vì mưu hèn kế bẩn của Lục Quân, cả đời này cô ta không thể có con được nữa!!
Trải qua chuyện này.
Mạc Vũ hoàn toàn hết yêu Lục Quân.
Nhưng cô ta không biểu hiện ra ngoài.
Thù hận dày đặc từ từ cắn nuốt cô ta, khiến cô ta dần giống như một con rắn độc lang thang trong màn đêm.
Tính toán thời cơ, muốn cho kẻ hại cô ta một phát trí mạng.
Bạn bè nghe nói cô ta không bao giờ... có thai được nữa thì chủ động tới cửa thăm hỏi.
“Mình biết một vị đại sư, ở trong giới rất có tiếng. Nghe nói có không ít quan nhân quyền quý và minh tinh đều nhờ ngài ấy xem tướng sửa vận.”
“Cậu có thể hỏi vị đại sư này xem, có cách nào tìm con của cậu về hay không.”
Xưa nay Mạc Vũ vốn không tin những chuyện tâm linh huyền bí.
Đứa bé còn chưa thành hình, tìm về thế nào được?
Nhưng đã tuyệt vọng và cùng đường rồi, cuối cùng cô ta vẫn tìm tới vị đại sư kia.
Vì con của mình, dù chỉ còn một hy vọng mỏng manh, cô ta cũng nguyện ý nắm lấy.
Thật may mắn làm sao, đại sư đúng thật có cách.
Nhưng trước khi ra tay, đại sư nói với cô ta:
“Tôi có thể để con của cô sống lại, có điều nó đã chết rồi, cho dù sống lại, cũng chỉ có thể khóa chặt hồn phách trong thân thể cô.”
“Nói cách khác... Đứa nhỏ này đã không còn là người, mà là quỷ linh!”
“Nếu đã làm trái ý trời tạo ra quỷ linh, chắc chắn sẽ bị phản phệ. Trong quá trình cô mang thai, sẽ bị âm khí ăn mòn, dương khí suy giảm, quỷ khí từ từ tăng lên.”
“Về phần đứa nhỏ này sau khi được sinh ra, nếu tiếp xúc tay chân với người khác, nhẹ thì người đó gặp xui rủi liên tục, nặng thì bệnh chết, không một ai may mắn thoát được...”
Ngụ ý của đại sư rất rõ ràng.
Đại sư muốn khéo léo khuyên ngăn Mạc Vũ từ bỏ.
Dù chỉ có thể biến đứa trẻ thành quỷ linh nhưng cô ta phải đặt cược cả quãng đời còn lại.
Nhìn sao cũng thấy không hề có lời.
Có ai lại nghĩ không thông tự tìm phiền não đâu?
Kết quả nói tới đây thì mắt Mạc Vũ sáng bừng lên.
“Đại sư, cầu xin ngài làm con tôi sống lại!”
“Cho dù nó là quỷ linh, hay phải trả giá lớn thế nào, tôi cũng muốn... gặp được con tôi.”