Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 264: -

Chương Trước Chương Tiếp

Kỷ Hòa nhìn vẻ tò mò trên khuôn mặt Tiểu Trần thì cười một tiếng.

“Có khả năng là ông ta thật sự không nhìn thấy.”

“Hả? Sao lại thế? Ông ta đâu có mù?”

Tiểu Trần càng thêm bối rối.

Kỷ Hòa quay người đi tới bên cạnh thi thể còn nguyên vẹn, cô vừa giơ ​​một cánh tay của thi thể lên vừa hỏi: “Anh có biết quỷ che mắt không?”

“Quỷ che mắt? Giống như quỷ dẫn đường à?”

Tiểu Trần ngoan ngoãn trả lời.

“Cũng khá giống, cả hai đều dùng ảo ảnh để mê hoặc người khác nhưng cái trước nguy hiểm hơn. Khi một người không thể nhìn thấy rõ mối nguy hiểm trước mặt thì người đó đã cách cái chết không xa.”

“Ý của cô là đại sư Bạch bị quỷ giết?”

“Ai giết ông ta không quan trọng, dù sao ông ta cũng đã chết rồi.” Kỷ Hòa cụp mắt hỏi: “Anh có cái dao nhỏ không?”

“Có kéo, để tôi đi lấy!”

Tiểu Trần đang định chạy ra ngoài thì nghe Kỷ Hòa nói: “Lấy thêm nửa bát nước trong tới đây.”

Tiểu Trần không dám do dự, cậu ta vội vàng cầm kéo cùng nửa bát nước đi vào.

Lão Lưu vừa an ủi người nhà của thi thể này xong thì thấy Kỷ Hòa đã cầm kéo thẳng tay rạch một đường trên thi thể.

Ông ta sửng sốt: “Cô Kỷ! Cô đang làm gì vậy?”

Xác chết này hơi kỳ lạ, nó không bị tổn thương gì lúc chiếc xe nổ mạnh, lúc pháp y kiểm tra còn phát hiện ra cái xác được bảo quản tốt đến không ngờ, giống như người đó vừa mới chết, làn da vẫn còn độ đàn hồi.

Không chỉ vậy, trên thi thể không xuất hiện các đốm đen, cũng không có mùi xác chết.

Dù sao thì cũng rất kì lạ.

Lão Lưu thấy vết thương không chảy máu thì càng kinh ngạc hơn.

Theo lý thuyết thì máu của một người sau khi chết sẽ tạo thành hồ máu tử thi, có một phần bị bay hơi, còn một phần đọng lại ở các góc khác nhau trong cơ thể.

Người đàn ông này đã chết được năm ngày, trên người không có hồ máu tử thi, cho dù máu bay hơi cũng không thể biến mất nhanh như thế.

Sao lại không có chút máu nào?

Kỷ Hòa lấy một lá bùa từ trong túi ra dán lên miệng vết cắt trên thi thể mà cô vừa gây ra.

Cô đổ nước sạch lên miệng vết thương rồi đặt chiếc bát rỗng dưới vết thương.

Chỉ chốc lát, một mùi tanh hôi lan tỏa trong phòng.

Vài cục máu đen chảy vào trong chén từ miệng vết thương.

Nhưng mà chuyện này vẫn chưa kết thúc, chờ thêm một lúc, mọi người trong phòng đều nhìn thấy trên cánh tay phải của thi thể phồng lên một cục đang dần dần di chuyển về phía vết thương.

Lão Lưu và Tiểu Trần dù sao cũng là cảnh sát, mặc dù rất kinh ngạc nhưng vẫn ráng nhịn lại để nhìn cảnh tượng trước mắt.

Còn Tiểu Mãn sắp nôn rồi.

Sắc mặt cô ấy tái nhợt, cô ấy đã dùng một tay che miệng và mũi nhưng vẫn không ngăn được mùi hôi tanh bay đến.

Nếu biết chuyện này sẽ xảy ra thì cô ấy sẽ không bao giờ bước vào đây dù có vì bất cứ lý do gì!

Không biết qua bao lâu, cái thứ nhô ra vặn vẹo kia cuối cùng cũng di chuyển đến miệng vết thương.

Một cái đầu nhỏ màu đen chui ra từ vết thương, cả người nó đều là màu đen, có một đôi mắt nhỏ màu trắng trên đầu. Hình dạng của nó giống như một con sâu nhưng không dài bằng.

Hình như nó bị thứ gì đó thu hút nên từ từ chui ra rồi rơi xuống chén.

Nó rơi vào những cục máu đen, giống như đã về tới nhà, nó hưng phấn lắc đầu.

Nếu cảnh này được thay thế bằng con mèo con hoặc chó con thì chắc chắn sẽ rất dễ thương.

Nhưng đây là một con sâu bò ra từ xác chết thì không dễ thương chút nào.

Giây tiếp theo, lá bùa đã đập vào đầu nó.

“Đùng.”

Có một tia sáng vàng lóe lên, ngọn lửa bùng cháy trong chén.

Trong ngọn lửa, con sâu đen điên cuồng ngọ nguậy muốn trốn thoát.

Mùi tanh trong không khí càng lúc càng nồng, lúc này lão Lưu và Tiểu Trần mới nhận ra mùi này chắc là có liên quan đến con sâu này!

Đợi ngọn lửa đã tắt, trừ Kỷ Hòa thì cả ba người còn lại đều tái mặt lao ra khỏi phòng, xông vào nhà vệ sinh nôn mửa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)