“Tôi nhớ trước đây có một từ phổ biến gọi là tự sát. Tôi nghĩ nó khá phù hợp với chương trình của cô.”
Kỷ Hòa trả lời, cô đã nhắc nhở tổ chương trình thay đổi giờ bắt đầu phát sóng nhưng tiếc là bọn họ không tin và vẫn nhất quyết muốn phát sóng trực tiếp chương trình tối nay.
Cô lấy hơn mười lá bùa trên bàn trà đưa cho Tiểu Mãn.
“Lát nữa mỗi người cầm một cái, tối nay ghi hình nhớ cầm theo, nó có thể bảo vệ mọi người được một chút.”
Đó là tất cả những gì cô có thể làm.
Tiểu Mãn cầm trong tay lá bùa không hiểu ra sao, qua một lúc lâu cô ấy mới tỉnh táo lại.
Cô ấy cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể nói cảm ơn: “Cô Kỷ, vậy cô cảm thấy...”
Cô ấy còn chưa kịp hỏi xong câu này thì điện thoại di động của Kỷ Hòa đã vang lên.
Đó là cuộc gọi từ đồn cảnh sát.
Đại sư Bạch được tìm thấy nhưng chỉ còn là một xác chết.
Bọn họ hi vọng Kỷ Hòa có thể đi tới xác nhận giùm.
Tiểu Mãn và những người khác cực kỳ kinh ngạc khi biết Kỷ Hòa sắp đến đồn cảnh sát.
Nhưng bọn họ không tính bỏ qua tin tức hot như vậy nên mọi người đều đi theo Kỷ Hòa đến cục cảnh sát.
Vừa tới cửa, bọn họ đã bị cảnh sát chặn lại.
Sau nhiều lần giải thích, họ không được mang camera vào nhưng Tiểu Mãn có thể theo Kỷ Hòa vào xem tình hình.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Mãn vào đồn cảnh sát, cô ấy theo sát Kỷ Hòa, thấy vài cảnh sát thoải mái chào hỏi Kỷ Hòa.
Tim cô ấy đập thình thịch.
“Cô Kỷ, lối này!”
Khi Tiểu Trần nhìn thấy Kỷ Hòa thì vội vàng vẫy tay chào rồi tới đón, thái độ rất cung kính.
“Chúng tôi đã nhờ Kim Khai Vũ xác định danh tính nhưng đại sư Bạch đã bị vụ nổ làm biến dạng nên anh ta cũng không thể nhận ra được.”
“Đồ bất hiếu! Sao mày dám giao xác của cha mình cho người khác, nếu cảnh sát không gọi đến thì bọn tao còn không biết mày đã lấy trộm xác của cha ruột đâu!”
“Mẹ, mẹ bình tĩnh chút đi, con làm việc này là vì gia đình mình! Đại sư Bạch nói có thể dùng thi thể của cha để phù hộ cho gia đình mình, đến lúc đó sẽ được lợi rất nhiều!”
“Còn có phúc hả? Nếu là đại sự thật thì sao bây giờ lại chết?”
Vừa tới cửa, trong một căn phòng khác đã truyền đến tiếng cãi vã vì cửa chưa được đóng kỹ.
Tiểu Mãn rùng mình, xác chết?
Tiểu Trần mở cửa ra, trong phòng có hai thi thể.
Một là của đại sư Bạch, cái kia là thi thể rơi ra khỏi xe của ông ta.
Tiểu Trần vừa nhấc tấm vải trắng lên, Tiểu Mãn lập tức trợn tròn mắt vài giây rồi hét lên một tiếng, cô ấy vội quay đầu đi, không dám nhìn lại.
Cô ấy không ngờ Kỷ Hòa lại tới đồn cảnh sát để xem thi thể!
Kỷ Hòa nhìn một cái rồi nói: “Là ông ta.”
“Vậy tốt rồi.”
Tiểu Trần hoàn toàn không có thắc mắc gì về lời nói của Kỷ Hòa, thấy cô xác nhận danh tính của đại sư Bạch xong thì cậu ta yên tâm thở dài nhẹ nhõm.
Sau đó, hình như cậu ta nhớ tới cái gì nên tiến lại gần Kỷ Hòa: “Cô Kỷ, theo lời miêu tả của người báo án thì đại sư Bạch đã tự mình đâm vào vách núi. Chúng tôi cũng điều tra rồi, tối qua ông ta đã uống rất nhiều, chắc chắn là say rượu lái xe nhưng nếu ông ta có thể lái xe thì chắc chắn không phải say đến mức không biết trời đất gì, sao ông ta lại không nhìn thấy vách núi nhỉ?”
“Các đồng nghiệp điều tra hiện trường nói xe của ông ta đâm vào vách núi không chút do dự, thậm chí đến phút cuối còn đạp chân ga.”
Tiểu Trần thật sự rất tò mò.
Cậu ấy đã gặp nhiều trường hợp say rượu lái xe, đa số người lúc nhìn thấy có gì đó không ổn thì bọn họ đều có phản xạ đạp phanh, nếu không phanh được sẽ quay vô lăng chứ không giống như đại sư Bạch này.
Trong camera giám sát, ông ta hoàn toàn chủ động lao vào vách núi.
Giống như ông ta không nhìn thấy được vách núi kia.