Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 258: -

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc ấy Hà Thông cũng chỉ có mười ba tuổi mà đã “quyết đoán” như vậy.

Lúc xuống tay với mẹ con Hà Huệ Phân, gã không hề có chút thiện niệm nào khi làm người.

Lúc gã ra tay với chính mình thì lại càng không chút nương tay.

Gã đâm chính mình tám nhát, mỗi một nhát đều sâu thấy được cả xương.

Lúc đưa đi bệnh viện cấp cứu, thậm chí còn có một lần lâm vào tình trạng tim ngừng đập.

Bất kỳ ai nhìn thấy tình trạng lúc ấy của Hà Thông đều sẽ không nghi ngờ gã là hung thủ giết người!

Chung Văn gần như mất trí nghe vợ mình kể lại tình huống lúc đó, bên tai ông ấy ong ong từng đợt, trong tầm mắt toàn bộ căn nhà dường như đang xoay tròn, mà ông ấy đứng trong đó không thể cân bằng.

“Sao lại như thế được? Sao lại…”

Ông ấy lẩm bẩm tự hỏi, không dám ngẩng đầu nhìn vợ con của mình.

Nếu đây là chân tướng của mọi chuyện, vậy những năm qua ông ấy đang làm cái quái gì thế này?

Ông nuôi dưỡng coi hung thủ như con trai ruột, lúc đi cúng tế cho vợ con lại còn khen Hà Thông, ân cần hỏi han quan tâm chăm sóc gã, ngay cả di sản cũng quyết định để lại toàn bộ cho Hà Thông.

Hà Huệ Phân nhìn về phía Chung Văn, dù cho bà ấy biết chồng mình bị Hà Thông che giấu lừa gạt nhưng trong lòng vẫn thất vọng cùng cực.

“Chung Văn, anh biết mỗi lần anh về đây nói về chuyện của anh với nó, em và các con đều đứng bên cạnh anh, kêu anh dừng lại đừng nói nữa không.”

“Anh có biết lúc Ni Ni và Tiểu Nhạc chết vẫn đang gọi tên của anh không?”

“Bây giờ anh còn do dự cái gì? Tại sao không báo thù cho bọn em?”

“Anh làm bố thế đấy à?”

Từng câu từng chữ của Hà Huệ Phân như con dao sắc nhọn đâm vào đáy lòng Chung Văn.

Môi Chung Văn run rẩy, cái miệng biết ăn nói ngày xưa hiện giờ nghẹn cứng.

Sao ông ấy lại hồ đồ như thế chứ!

Chung Văn dường như đưa ra quyết định gì đó, đôi mắt ông ấy trở nên kiên định.

Không biết từ khi nào, ông ấy đã có thể cử động.

“Loẹt quẹt.”

Chung Văn nhấc chân, từng bước một tới gần Hà Thông.

Hà Thông đau đến mức hai mắt bị mồ hôi làm nhòe, không nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, chỉ nghe được tiếng bước chân truyền đến, từ từ tiến lại gần gã.

Gã thở hổn hển, thấp giọng nói: “Dượng ơi, cháu… cháu biết lỗi rồi. Dượng cứu… cháu với!”

Giây tiếp theo, vết thương trên bụng lại bị Ni Ni và Tiểu Nhạc xé ra lần nữa.

Cả người Hà Thông ngã xuống đất, lại bị tay của Ni Ni và Tiểu Nhạc kéo lại quỳ gối trên mặt đất.

Hà Huệ Phân nhìn di động bị Chung Văn ném trên mặt đất, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, chỉ thấy di động không ai thao tác dần dần bay lên, camera đối diện phòng khách chân thực ghi lại cảnh tượng trước mắt.

[Quả thực không phải con người! Đó chính là cô ruột của gã, mà gã vẫn ra tay được!]

[Mười mấy tuổi đã độc ác như vậy, tôi không tin lúc sau gã không làm chuyện xấu?]

[Tại sao phải để Chung Văn tự mình ra tay? Hà Huệ Phân đã là ma rồi, thẳng tay giết Hà Thông là được rồi mà? Như vậy thì Chung Văn cũng sẽ không bị liên lụy nữa.]

[Ông chú Chung Văn, ông chú bình tĩnh lại đi, nếu mà ra tay thật là phải ngồi tù đó!]

Bình luận lải nhải không ngừng.

Trong màn hình, Chung Văn đã đứng trước mặt Hà Thông.

Hà Huệ Phân đặt một con dao vào trong tay ông ấy.

Hà Thông lờ mờ nhìn thấy vệt sáng đầu mũi dao lóe lên, toàn thân gã càng lạnh băng.

“Dượng ơi…”

Có lẽ mấy năm nay sống quá thoải mái, nên có nhiều lúc Hà Thông đã không nhớ nổi dáng vẻ của Hà Huệ Phân và hai đứa em họ.

Chỉ khi đi tảo mộ cúng tế với Chung Văn, gã mới nhìn tấm ảnh trên bia mộ vài lần. Gã sẽ âm thầm nghĩ, không sao cả gã sẽ lo ma chay cho dượng, coi như trả ơn nhiều năm chăm sóc gã của ông ấy.

“Dượng ơi, cháu sai rồi! Lúc ấy là cháu quá kích động!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)