Người đàn ông sững sờ, hồi lâu sau gã lắc đầu: “Dượng à, mấy năm nay chúng ta đã tìm biết bao đạo sĩ hòa thượng rồi, chẳng phải đều như nhau chẳng bói ra gì sao. Cũng tại cháu, sau khi tỉnh lại chẳng nhớ được gì, không thể bắt được tên hung thủ!”
Lời nói của gã toát ra sự khinh thường dành cho người như Kỷ Hòa, có lẽ do bị lừa quá nhiều lần rồi.
“Này không trách cháu, lúc ấy cháu cũng suýt mất mạng, có thể sống sót đã tốt lắm rồi.”
Chung Văn vỗ vỗ an ủi cháu trai.
Lại lo gã quá mệt nên bảo gã nhanh chóng về nghỉ.
“Dượng, vậy dượng cũng nghỉ sớm, nhớ uống thuốc nhé.”
Người đàn ông quan tâm nói, lại nhìn khung hình trên màn hình điện thoại, đáy mắt hiện lên vẻ không vui rồi quay người rời đi.
Cửa phòng làm việc được khép lại.
Chung Văn nhìn bão bình luận, nói nhỏ: “Người vừa nãy chính là cháu trai của tôi, Hà Thông. Trong vụ giết người đó, thằng bé cũng bị thương nặng, được cứu sống nhưng lại mất hết tất cả ký ức ngày hôm ấy.”
“Mấy năm nay, thằng bé cũng đã tìm rất nhiều cách, thậm chí còn đi thôi miên, muốn nhớ lại chuyện ngày hôm ấy nhưng đều vô ích.”
Mười chín năm trôi qua, Chung Văn không tái hôn.
Ông ấy nuôi cháu như con trai, sau này cũng giao cho gã hết gia sản của mình.
“Tôi đã sớm không còn gì lưu luyến tại nhân thế nữa rồi, đây là chuyện duy nhất tôi không buông được, nếu không tìm ra hung thủ, tôi nào còn mặt mũi xuống dưới gặp Huệ Phân!”
“Ông muốn tìm hung thủ, chi bằng đích thân đi hỏi vợ ông.”
Câu này của Kỷ Hòa đập vào đầu Chung Văn một cái đùng.
Đôi tay ông ấy va mạnh vào mép bàn, cái bàn lung lay, thuốc trong chén cũng văng tung tóe ra ngoài.
“Gì cơ?”
“Nhiều năm vậy rồi nhưng linh hồn họ chưa từng rời đi, vẫn luôn ở chốn cũ.”
Chốn cũ, ý chỉ căn nhà gia đình Chung Văn sống ngày xưa.
Cũng chính là căn nhà Hà Huệ Phân và hai người con đã bị giết.
Chung Văn cầm điện thoại hoảng hốt đứng lên, lảo đảo chạy ra khỏi phòng làm việc, va vào cháu trai Hà Thông.
“Dượng, dượng sao vậy ạ?”
“Dượng muốn đi gặp cô của cháu!”
“Không phải cô...” Nhìn Chung Văn mặt mày sốt sắng, có cản cũng cản không được, Hà Thông chỉ đành nói: “Dượng, dượng đừng gấp, tài xế đã về nhà rồi, để cháu đưa dượng đến nghĩa trang.”
Gã tưởng dượng muốn đi cúng bái cô.
Chung Văn lắc đầu thật mạnh: “Không phải, dượng muốn về nhà cũ!”
Hà Thông ngỡ ngàng, lại cản không được Chung Văn nên chỉ đành dìu ông ấy lên xe, chạy về nhà cũ.
Nơi này không xa nhà cũ lắm, vì Chung Văn không muốn dọn đi quá xa, nhưng ông ấy lại không dám ở lại nhà cũ, sợ mình thấy vật nhớ người quá độ.
Hơn nửa tiếng sau, hai người về đến nhà cũ.
Từ khi xảy ra án mạng, hàng xóm xung quanh cũng lần lượt dọn đi.
Chẳng ai dám tiếp tục ở lại một nơi có thể xảy ra án mạng bất cứ lúc nào như này.
Trong hành lang tối đen, Hà Thông bật đèn pin lên, cẩn thận dìu dượng đi lên tầng ba.
Đứng trước cửa, Chung Văn run rẩy giơ tay, lúc chạm vào cánh cửa lại rụt về.
Ký ức trong mơ ùa về.
Tựa như sau cánh cửa ấy, ông ấy sẽ trông thấy khung cảnh kinh khủng đó.
Chung Văn chuẩn bị tâm lý thật lâu, cuối cùng mới mở cửa ra.
Trong nhà không đáng sợ như ông ấy tưởng tượng.
Sáng sủa sạch sẽ.
Ông ấy có thuê giúp việc bán thời gian, cứ cách vài ngày sẽ đến dọn dẹp một lần, ông ấy cũng đã khôi phục bài trí nhà cửa như cũ, như rằng có thể làm như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Ngắm nhìn căn nhà quen thuộc, trong mắt Chung Văn và Hà Thông ánh lên vẻ hoài niệm.
“Dượng, dượng cẩn thận.”
Hà Thông dìu Chung Văn vào nhà rồi bật đèn lên.
Căn nhà sáng bừng, ánh đèn vàng ấm làm mọi đồ đạc trông có vẻ ấm áp không gì bằng.