Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 254: -

Chương Trước Chương Tiếp

Trong phòng livestream.

Đôi mắt của Chung Văn hằn rõ tơ máu.

Ông ấy bất lực ôm mặt nức nở: “Đã mười chín năm rồi, dường như đêm nào tôi cũng mơ thấy họ, mơ thấy con tôi gọi bố, mơ thấy Huệ Phân chấn vấn tôi tại sao không trả thù cho họ!”

“Hôm qua là ngày giỗ của họ, tôi lại mơ thấy Huệ Phân.”

Trong mơ, Chung Văn quay về quá khứ.

Ông ấy đi qua con hẻm quen thuộc, bước vào hành lang ấy.

Men theo cầu thang đá xám xanh, ông ấy đi đến trước cửa nhà.

Cũng như ngày thường, phảng phất như ông ấy có thể ngửi thấy hương thức ăn do vợ nấu, có thể nghe thấy tiếng nô đùa của hai con.

Nhưng khi ông ấy đẩy cửa vào, hương thơm của thức ăn hóa thành mùi máu tanh tưởi.

Tiếng nô đùa vui vẻ biến thành tiếng khóc than đau khổ.

“Bố ơi! Cứu con!”

“Huhuhu!”

“Chồng ơi, cứu chúng em với!”

Chung Văn đứng ở cửa nhà, chẳng nhích nổi một bước.

Ông ấy nhìn căn nhà bừa bãi, một bóng đen cầm dao nhọn trong tay, một nhát, hai nhát, ba nhát,...

Trên người vợ Hà Huệ Phân bỗng chốc xuất hiện năm sáu vết thương.

Một người, hai người, ba người.

Vợ ngã trong vũng máu.

Con gái tắt thở.

Con trai trừng to hai mắt, chết không nhắm mắt!

Chỉ còn lại mỗi ông ấy, đứng ngay cửa nhìn thấy tất cả.

Đột nhiên bóng đen đó ngẩng đầu lên nhìn Chung Văn, không thấy rõ dung mạo gã, nhưng đôi mắt ấy mang theo vẻ hả hê bạo ngược.

Tựa như đang nói rằng, thật vô dụng, ngay cả vợ con mình mà cũng chẳng cứu nổi!

Không biết trong mơ đã qua bao lâu, cơ thể Chung Văn đổ về trước, chân vô thức bước đi, có thể động đậy rồi.

Ông ấy nhào về phía vợ, mặc kệ mọi thứ ôm bà ấy lên, gào khóc: “Huệ Phân!”

“Chồng ơi.”

Người vợ đã tắt thở từ lâu nay đáp lại ông ấy.

Chung Văn cúi đầu nhìn, một bộ xương trắng nằm trong lòng ông ấy, miệng há ra rồi khép lại.

“Chồng ơi, tại sao lại không cứu chúng em? Tại sao lại không tìm ra hung thủ? Tại sao không trả thù cho chúng em?”

Chung Văn giật mình tỉnh giấc.

Rồi cũng chẳng dám ngủ lại nữa.

Nhưng cơn ác mộng này, ông ấy đã thường xuyên mơ thấy trong hơn sáu nghìn ngày qua.

[Nếu tôi mơ thấy ác mộng kiểu này suốt ngày thì đã điên lâu rồi.]

[Vợ con mất hết, chắc tôi đã điên từ lúc đó rồi ấy!]

[Tuy công nghệ mười chín năm trước không phát triển, nhưng không phải còn có người may mắn sống sót sao? Lẽ nào cậu ta không trông thấy hung thủ?]

[Hung thủ quá tàn nhẫn rồi nhỉ? Cả trẻ con cũng không tha! Nếu gã còn sống mà không bị bắt, nói không chừng đã gây ra tận mấy vụ nữa rồi? Vậy phải có thêm bao nhiêu người chết nữa đây.]

“Cốc cốc.”

Cửa phòng bị gõ vang.

Chung Văn đáp lại một tiếng.

Một người đàn ông hơn ba mươi mở cửa đi vào, trong tay bưng một chén thuốc Đông y vừa sắc xong.

“Dượng, dượng lại quên uống thuốc rồi. Bác sĩ đã nói dượng phải uống thuốc đúng giờ thì mới mau khỏi bệnh.”

Người đàn ông đó để chén thuốc xuống, trên gan bàn tay có một vết sẹo hình con rết xuất hiện lướt qua màn hình.

Chung Văn thở dài: “Sức khỏe dượng không khỏi thì có sao chứ, xuống dưới sớm chừng nào thì có thể gặp được cô của cháu sớm chừng nấy.”

“Dượng, dượng đừng nói bậy. Chắc chắn cô cũng không muốn thấy dượng như hiện tại đâu.”

Chung Văn lắc đầu, không nói tiếp chuyện này nữa mà chuyển sang nói: “Cháu vừa từ tiệc rượu về, mau đi nghỉ ngơi đi.”

Người đàn ông nhìn lướt qua điện thoại, mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Dượng, dượng đang gọi video với ai sao?”

“Chú Chí Kiệt cháu nói cô Kỷ Hòa đây bói toán rất đúng, có lẽ cô ấy có thể cho chúng ta biết rốt cuộc ai đã giết cô và hai em họ của cháu!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)