Kỷ Hòa hiểu ra.
“Trên trung tâm thương mại có hồ nước à?”
“Có đó, trung tâm thương mại này vì thấy bên trên có một cái hồ nên mới xây ở đó, nói là đã mời thầy phong thủy tới xem, hình như nói gì mà cái hồ đó có thể vượng tài?”
Những gì Trương Khiết nói toàn là nghe từ đồng nghiệp lúc tán gẫu.
Có vượng hay không thì không biết, cô ấy chỉ thấy bên trên có một cái hồ thì dường như bên trong trung tâm thương mại cũng lạnh hơn rất nhiều.
Có khi trong cửa hàng không cần bật máy lạnh luôn ấy.
Nhất là ban đêm về nhà, cô đi trên con đường ven hồ thì cảm thấy phía trên lạnh cực kỳ.
“Nước chảy lưu động, đi kèm địa thế quả thật có khả năng vượng tài. Nhưng giờ là mùa hè, lúc hỏa mạnh nhất, khắc thủy kim thì lại là tử cục. Nhất là, cái hồ đó giờ là một vùng nước chết.”
“Nước chết?”
Trương Khiết nói với giọng điệu hoang mang.
Bình thường cô ấy cũng không quan sát cái hồ đó nên không chắc đó là nước chết hay là nước lưu động.
Nhưng nếu đã là một cái hồ, cũng chẳng ngửi thấy mùi thối gì, chắc không phải nước chết đâu nhỉ?
“Bảo trung tâm thương mại tìm người kiểm tra dưới đáy hồ, muộn nữa thì e là sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Kỷ Hòa nhắc nhở.
Trương Khiết nhìn mặt Kỷ Hòa, chần chừ một lát rồi gật đầu đáp lại.
Cô ấy vẫn tin Kỷ Hòa hơn.
Suy cho cùng năng lực của Kỷ Hòa, cô ấy biết mà.
Nhưng cô ấy chỉ là một nhân viên bán hàng bé nhỏ nên không quen người phụ trách của trung tâm thương mại, chỉ có thể liên lạc với cửa hàng trưởng của cửa hàng mới trước thôi.
Trương Khiết bị bỏng trong cửa hàng, đồng nghiệp vừa nấu một ấm nước, lúc rót nước phát hiện bên trong xuất hiện một con gián làm đồng nghiệp hoảng sợ luống cuống tay chân nên không cầm chắc ấm nước, kết quả làm nước đổ ra ngoài.
Đồng nghiệp khác cũng bị văng trúng, nhưng cô ấy ở gần nhất nên bị thương nặng nhất.
Lúc đó còn là cửa hàng trưởng đưa cô ấy đến bệnh viện.
Cửa hàng trưởng hơi lớn tuổi, con gái cũng đã sắp hai mươi rồi, bình thường đều quan tâm chăm sóc đồng nghiệp họ như con trong nhà.
Vừa nghe Trương Khiết muốn kiểm tra đáy hồ thì bà ấy thắc mắc không thôi, biết Trương Khiết tìm được người xem bói, thắc mắc này hóa thành sự bất lực.
“Giới trẻ các cô sao lại thích tin vào mấy thứ thần thần quỷ quỷ này vậy, dạo này con gái tôi cũng học coi bài tarot gì đó, toàn là người học đại học sao còn mê tín hơn cả bác gái tôi đây nữa vậy?”
“Chị Tô, đây không phải mê tín, chị biết Kỷ Hòa chứ? Cô ấy bói chuẩn lắm, chị lên Weibo search tên cô ấy là biết liền. Giờ coi như chị giúp tôi một việc, liên lạc với người phụ trách nhé. Chị cũng biết tình hình hiện tại của tôi, chị không giúp tôi, tối nay tôi ngủ không ngon mất.”
Cửa hàng trưởng mềm lòng, Trương Khiết làm nũng vài câu, bà ấy đã chần chừ đồng ý rồi.
“Tôi liên lạc giúp cô, nhưng nếu đối phương không tin thì tôi cũng hết cách.”
Cửa hàng trưởng gọi điện thoại liên lạc với người phụ trách của trung tâm thương mại.
Có lẽ tâm trạng của đối phương không tốt nên vừa nghe mở đầu đã mắng cửa hàng trưởng một trận, cảm thấy bà ấy rảnh rỗi sinh nông nổi, gây phiền hà cho trung tâm thương mại.
Nói tới nói lui cũng là không muốn bỏ tiền ra cho người kiểm tra đáy hồ.
Cửa hàng trưởng vốn cũng thấy chuyện Trương Khiết nói không có khả năng lắm nhưng gặp thái độ này của người phụ trách, lòng bà ấy thấy hơi buồn bực. Kiểm tra thì tốn bao nhiêu công sức, đến khi có chuyện không hay xảy ra thật, chẳng phải đã muộn rồi sao?
Có nói cỡ nào người phụ trách cũng không đồng ý, cứ nói nếu cửa hàng trưởng muốn kiểm thì tự bỏ tiền gọi người kiểm đi, trung tâm thương mại họ không chịu trách nhiệm!
Cửa hàng trưởng vừa nghe vậy thì lập tức vỗ bàn, tự tìm thì tự tìm.
Bà ấy phải đòi công bằng cho Trương Khiết!