Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 249: -

Chương Trước Chương Tiếp

Khoảng tầm hai tuần trước, Tiếu Phi nhận ra cơ thể anh ấy hơi khác lạ.

Lúc có người gọi anh ấy, phải mất mấy giây sau anh ấy mới phản ứng lại được. Sau đó, anh ấy phát hiện bản thân mới hoạt động được có vài phút, mồ hôi mồ kê đã chảy như mưa, thở hồng hộc. Nhưng trước đây dù chạy bộ vào ban đêm tận nửa tiếng, anh ấy cũng chưa bị như vậy bao giờ.

Tiếp đó chính là những cơn ác mộng đẫm máu đáng sợ.

Như thể bản thân anh ấy tự mình trải qua vậy.

Không phải là Tiếu Phi chưa từng đến bệnh viện kiểm tra nhưng bác sĩ cũng không khám ra được tại sao. Còn mấy viên kẹo này, trước khi ăn, anh ấy cũng cho bệnh viện kiểm tra qua rồi, không có vấn đề gì.

Bây giờ triệu chứng này ngày một trầm trọng hơn, anh ấy không dám đi ngủ, thậm chí còn không dám ở nhà một mình, chỉ có thể ở ngoài suốt ngày, ở cùng với mọi người.

Nghĩ đến đây, một khát vọng không tên bỗng dâng trào trong lòng Tiếu Phi, vẻ mặt anh ấy vừa khó chịu lại khẩn trương, vô thức với tay vào hộp kẹo trong túi.

Anh ấy muốn ăn kẹo!

“Nếu không muốn anh ta chết thì ngăn anh ta ăn cái kia nhanh.”

Vài người trong phòng karaoke nghe thấy nhưng cứ đực ra đấy, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, không ai nhúc nhích.

Kỷ Hòa nói tiếp: “Nếu anh ta chết ở đó, cảnh sát sẽ nghi ngờ ai đầu tiên?”

Cuối cùng cũng có một người đứng dậy, tiến lên định cướp lấy hộp kẹo trong tay Tiếu Phi.

Tuy Tiếu Phi khá gầy, sức lực cũng không bằng ngày trước nhưng lúc thấy có người muốn cướp hộp kẹo, chẳng hiểu lấy sức ở đâu mà lại có thể ném người bay ra ngoài.

Lúc người kia ngã xuống đất, cậu ta hét lên: “Đến cướp nhanh đi, định nhìn anh Tiếu tìm đường chết à?”

Lời này của cậu ta khiến mấy người ở đó tỉnh ngộ, vài người xông lên trước, một người ôm eo Tiếu Phi, một người nắm chân Tiếu Phi, hai người khác thì bắt lấy tay Tiếu Phi, có thế mới cướp được hộp kẹo.

Thấy hộp kẹo của mình bị cướp mất, ánh mắt Tiếu Phi dần đỏ lên, nhìn mấy người kia bằng ánh mắt hung ác.

Ngay giây tiếp theo, anh ấy nhào thẳng lên trước.

“Chết tiệt! Anh Tiếu, anh bình tĩnh đi!”

Mọi người loạn hết cả lên, một người trong số đó cầm điện thoại của Tiếu Phi lên, hét với Kỷ Hòa: “Chị gái nhỏ ơi, bọn tôi làm gì tiếp được đây?”

“Tìm cách trói anh ta lại, rồi dội nước lên người.”

“Trói… trói lại?”

Lát sau, cả hai tay hai chân đều đã bị trói lại.

Tạm thời không tìm thấy dây thừng nên họ dùng tạm quần áo của mình.

Thấy Tiếu Phi dù bị trói chặt nhưng vẫn gắng sức giãy dụa, ít nước bọt chảy xuống từ khóe miệng anh ấy.

Mọi người quay sang nhìn nhau.

Nhìn tình trạng hiện giờ của anh Tiếu, sao mà giống… nghiện quá vậy?

Chắc không phải đâu nhỉ?

Anh Tiếu ghét cay ghét đắng mấy thứ đó, sao có thể hút được!

Không biết bị dội nước mấy lần, cuối cùng Tiếu Phi cũng tỉnh táo lại.

Thấy dáng vẻ chật vật của bản thân, cả người anh ấy run lên, cắn mạnh môi mình.

Anh ấy bị sao vậy?

“Anh Tiếu, anh thấy sao rồi?”

Có người sợ hãi hỏi, thấy Tiếu Phi còn khá ổn, người nọ đến gần nói thầm với anh ấy.

Con ngươi Tiếu Phi co rút lại, nhìn chằm chằm người kia: “Cậu nói bậy bạ gì vậy? Tôi chưa bao giờ đụng vào mấy thứ kia!”

“Tuy kẹo này không phải độc nhưng có thể khiến người ta trở thành con nghiện, há có thể là đồ tốt.”

Sắc mặt Kỷ Hòa nặng nề.

Giọng điệu còn hiện lên sát ý khó nhận ra được.

Từ trước đến nay, mấy kiểu đồ như này xuất hiện nhiều vô kể, ngay cả Tu chân giới cũng vậy.

Cô không thể nào quên được, sư đệ nhỏ nhắn ngoan ngoãn đáng yêu của mình thiệt mạng chính là vì bị người ta dụ dỗ ăn loại đồ vật này, lúc chết, cả người không còn chút da thịt nào, hốc mắt lõm sâu xuống.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)