Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 247: -

Chương Trước Chương Tiếp

Sắc mặt Trang Kiến Thanh sượng cứng lại, nếu ông ta đã biết họ sẽ đến bắt, vậy thì tại sao lại ở đây chờ họ đến?

“Tôi muốn ít tiền mặt với một chiếc trực thăng, nếu không những người này sẽ bỏ mạng ngay tại đây!”

Ông ta sẽ chạy trốn, nhưng trước khi làm điều đó thì ông ta định dùng tính mạng những người này làm tiền đặt cược.

Nghe được lời này, một người hừ lạnh: “Thái Trung Toàn, ông tự tin quá rồi đấy. Chỉ với tính mạng của mấy người thường này mà cũng muốn Hiệp hội Đạo giáo chấp nhận điều kiện của ông á.”

“Câm miệng!”

Trang Kiến Thanh lườm người kia một cái.

Trong lòng không khỏi run lên, không biết từ khi nào, trong Hiệp hội Đạo giáo bắt đầu xuất hiện kiểu suy nghĩ và lối sống như này.

Trang Kiến Thanh quan sát Thái Trung Toàn, biết ông ta không hề nói đùa, nặng nề nói: “Ông có thể khiến họ bỏ mạng một cách dễ dàng, sao tôi có thể tin ông được chứ?”

“Này thì liên quan gì đến tôi?”

Thái Trung Toàn không hề bị lừa.

Thấy Trang Kiến Thanh như vậy, ông ta mở miệng định gọi tên một người nữa, Trang Kiến Thanh nhíu mày nói: “Trước hết tôi muốn hỏi cái này!”

Trong rừng, tiếng gió vẫn rít gào.

Những người bị Thái Trung Toàn thôi miên đứng thành hình tròn xung quanh ông ta, tạo thành một lớp bảo vệ.

Nếu muốn bắt Thái Trung Toàn thì phải cứu họ trước!

Ngay lúc Trang Kiến Thanh và những người ở Hiệp hội Đạo giáo đang lo lắng bàn bạc với nhau, không ai để ý thấy, con ngươi đen láy của cậu bé nắm tay cô bé kia dao động rõ rệt.

Hơi thở dần trở nên khó khăn, cậu nắm tay cô bé chặt hơn.

Vì mải chú ý đến Trang Kiến Thanh nên Thái Trung Toàn không hề hay biết.

Ngay giây tiếp theo, cả người ông ta cứng đờ, ngạc nhiên cúi xuống, thấy mũi dao nhọn xuyên qua ngực mình.

“Bịch!”

Thái Trung Toàn ngã khuỵu xuống đất gây ra tiếng động khiến mấy người Trang Kiến Thanh chú ý đến.

Máu chảy từng giọt xuống đất.

Thái Trung Toàn mở miệng định nói gì đó, nhưng mũi dao nhọn xuyên qua ngực ông ta lại xoay mạnh một vòng khiến ông ta đau đến mức không thốt nên lời.

Đằng sau ông ta, cậu bé thở dốc, hai mắt mở to như thể muốn ghi tạc cảnh tượng này vào trong lòng.

Mãi đến khi nhắm mắt lại Thái Trung Toàn cũng không thể nào hiểu nổi tại sao ông ta lại chết trong tay một người bình thường!

Lại còn là mấy người ông ta coi như đồ chơi nữa.

Nhưng có vẻ ông ta đã quên, dưới sự lạm dụng vô tội vạ, năng lực của ông ta yếu hơn trước rất nhiều rồi.



Thành phố S.

Tại một tòa nhà đổ nát trong khu phố cũ.

Đằng trước để một cái kệ, tầng một thường xuyên có người ra vào, có thể loáng thoáng nghe được tiếng tụng kinh niệm phật.

Mùi nhang khói phảng phất đâu đây, có thể thấy rõ làn khói trắng bay trong không khí khiến người ta không nhìn rõ lắm.

Chiếc xe ô tô đen dừng ở giao lộ.

Một người đàn ông trung niên bước xuống, sửa lại cổ áo, mới đi được có một bước đã phải lúng túng xoa nhẹ bả vai.

“Chừng nào xong việc này phải đi mát xa mới được.”

Cơn đau nhức ở vai đỡ hơn chút.

Ông ta đi vào nhưng lại không hay biết rằng, ngay bây giờ có tận mấy bóng đen đi cạnh ông ta.

“Đại sư Bạch ngài đến rồi!”

Chủ nhà đang tiếp đón những vị khách đến chia buồn, lúc ngẩng đầu lên thấy người đàn ông trung niên, nụ cười đầy nịnh nọt bỗng xuất hiện trên gương mặt ấy.

Anh ta nhanh chân chạy đến: “Đại sư Bạch, ngài vào ngồi đi, để tôi đi rót trà!”

“Không cần. Tôi đến lấy đồ rồi đi luôn thôi.”

“Ngài gấp đến thế à? Lát nữa bọn tôi sẽ ăn cỗ, hay là ngài ở lại đi, dù sao đồ cũng chỉ ở đó chứ không có chân không chạy đi được. Đồ ăn hôm nay được lắm đấy, chắc chắn ngài sẽ rất hài lòng.”

Hai bên cánh mũi của đại sư Bạch giật giật, ngửi được mùi thơm của đồ ăn phảng phất trong không khí, ông ta nuốt nước miếng, giọng điệu bình tĩnh: “Thế cũng được.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)