Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 245: -

Chương Trước Chương Tiếp

Kỷ Hòa nói thêm: “Rõ ràng lúc đầu chỉ cần đợi thêm một tuần nữa thôi là con anh có thể ghép thành công rồi.”

Cuối cùng Kim Khai Vũ không chịu được nữa, ngã nhào xuống đất, anh ta đau đớn nắm lấy phần áo trước ngực, thở hổn hển.

Chỉ cần một tuần nữa thôi, Tiểu Quang sẽ khỏi bệnh.

Tại sao anh ta lại không chờ được cơ chứ.

Kim Khai Vũ sụp đổ hoàn toàn, không còn chống đối nữa, nhưng lúc hỏi đến đại sư Bạch tên gì, nhà ở đâu, anh ta lại không biết.

Chỉ có một số điện thoại không thể liên lạc được.

Lão Lưu nhức nhức đầu, có mỗi số điện thoại thì tìm người kiểu gì?

Thấy Kỷ Hòa đi ra, lão Lưu nhanh chóng đuổi theo sau: “Cô Kỷ, cô có cách tìm được người này đúng không?”

“Ừm.”

Kỷ Hòa gật đầu, lấy tờ giấy ra viết một dãy số di động: “Trước hết phải dẫn rắn ra khỏi hang cái đã, đầu tiên là cần một thi thể.”



Năm giờ chiều.

Phòng xác trong bệnh viện.

Một người đàn ông mặc áo blouse trắng đẩy một chiếc cáng đi vào.

Vì phòng xác ở tầng hầm thứ hai nên xung quanh không có cửa sổ, nắng không chiếu vào được, chỉ có điện trên trần nhà.

Vì yêu cầu cần thiết khi bảo quản thi thể nên nhiệt độ trong đây thường rất thấp.

Chân người đàn ông bước trên sàn nhà phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Hình như anh ta đang tìm gì đấy, cứ đẩy cái cáng qua lại giữa mấy thi thể.

Có lẽ do tìm được thứ mình muốn nên người đàn ông chuyển hướng, đi về phía thi thể ở góc trong cùng.

Bên cạnh thi thể có ghi danh tính.

— Kim Minh Quang.

Dù đeo khẩu trang cũng khó giấu được sự vui vẻ của người đàn ông, anh ta tiến lên trước, giơ tay ra, ngay lúc bế thi thể lên, anh ta chết đứng.

Ấm?

Ngay giây tiếp theo, bỗng nghe thấy rầm một tiếng.

Thi thể ngồi dậy, vải trắng trên người rơi xuống, một khuôn mặt bị lạnh đến mức trắng bệch xuất hiện ngay trước mặt người đàn ông.

“Cậu không phải Kim Minh Quang.”

“Đương nhiên là không rồi!”

Tiểu Trần lạnh lùng hừ một tiếng, thân hình cậu ta nhỏ nhắn, đóng giả Tiểu Quang cũng khá giống nên bị đồng nghiệp cho đi giả làm thi thể của Tiểu Quang.

Vì để giống thật nhất có thể, trên người cậu ta chỉ mặc đúng chiếc quần xà lỏn!

Lạnh gần chết!

Nhưng người đàn ông trước mặt này cũng quá ngu rồi đi?

Sao lại không chạy?

Lúc đang chìm vào suy nghĩ, không biết mấy cảnh sát nấp chỗ nào xông ra bắt lấy người đàn ông mặc áo blouse trắng.

Đối phương không hề có ý phản kháng, chỉ giãy giụa tượng trưng vài cái rồi bị còng tay luôn.

Lão Lưu đưa gì đó cho Tiểu Trần, nhìn người đàn ông bị đồng nghiệp áp giải ra ngoài bằng ánh mắt dò xét.

“Có gì đó không đúng.”

Mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ.

Như thể đối phương cố tình chui đầu vào lưới vậy.

Cả người Tiểu Trần run nhẹ: “Đúng là thế thật, dù gì thì tôi cũng là một người đàn ông trưởng thành, không thể nào giống một đứa bé trăm phần trăm được! Sao anh ta lại không nhìn ra được chứ.”

Bên ngoài bệnh viện.

Xe cảnh sát kêu inh ỏi lướt ngang qua.

Ở ven đường, một chiếc xe ô tô đen dừng lại chút rồi khởi động máy tiếp.

“Cốc cốc.”

Bỗng cửa sổ xe bị gõ.

Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế lái giật nảy mình, hạ cửa sổ xe xuống.

Gương mặt Kỷ Hòa xuất hiện trước mắt ông ta.

Người đàn ông trung niên này sở hữu gương mặt chữ điền, mặt mũi sắc nét, không làm gì cũng toát ra vẻ uy nghiêm.

“Có chuyện gì không?”

Kỷ Hòa đang định nói gì đó nhưng lúc nhìn thoáng qua hai bóng người mơ hồ trong xe ông ta, cô lại lắc đầu: “Không có gì, nhận nhầm người.”

Cô đứng dậy, cười với ông ta.

Nhìn ông ta lái xe rời đi.

Phòng xác chỉ là ngụy trang, người đàn ông này rất cảnh giác nên chắc chắn sẽ không đích thân vào phòng xác trộm thi thể.

Cô định ở ngoài cắm sào chờ nước, bắt người đưa đến cục cảnh sát luôn nhưng giờ thì không cần cô phải tự mình ra tay rồi.

Không biết liệu ông ta có thể sống qua tối nay hay không nữa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)