Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 244: -

Chương Trước Chương Tiếp

Còn về chuyện thuốc thang, Kỷ Hòa cũng không cung cấp được quá nhiều thông tin cho cảnh sát.

Nhưng hình như bọn họ nhận ra Kỷ Hòa biết chút gì đó nên thay phiên nhau hỏi hết câu này đến câu khác, thường xuyên hỏi đi hỏi lại một câu.

Kỷ Hòa không biết phải làm sao: “Những gì biết tôi cũng nói hết rồi, thay vì ở đây hỏi tôi thì các anh nên đến hỏi người đàn ông vừa bị bắt kia thì hơn đấy.”

Người đàn ông bị bắt đi trong lời cô đương nhiên là kẻ bán thuốc Kim Khai Vũ.

Lão Lưu với mấy cảnh sát quay sang nhìn nhau, ông ta nặng nề nói: “Cô Kỷ, trước đây cô với Kim Khai Vũ có quen biết nhau không?”

“Không.”

“Cô biết lúc thẩm vấn anh ta nói gì không?”

Lúc hỏi câu này, lão Lưu cẩn thận quan sát vẻ mặt của Kỷ Hòa.

Nhưng cũng không tìm được chút sơ hở nào.

Kỷ Hòa ngước mắt nhìn lão Lưu.

“Anh ta muốn gặp tôi.”

Lúc lâu sau, lão Lưu với đồng nghiệp đứng dậy rời đi.

Bước ra khỏi phòng thẩm vấn, đồng nghiệp hỏi: “Lão Lưu, ông thấy chuyện này như nào? Tôi thấy có lẽ cô Kỷ không quen biết Kim Khai Vũ thật, hay là chúng ta để họ gặp nhau đi? Dù sao thì bắt được người sản xuất ra thuốc cũng quan trọng hơn mà.”

“... Được, để cô ấy gặp Kim Khai Vũ đi.”

Lão Lưu im lặng một lát rồi nói.

Lúc gặp lại Kim Khai Vũ, râu ria quanh mép miệng anh ta mọc lởm chởm, mắt thâm đen, dáng vẻ này chứng tỏ anh ta không hề nghỉ ngơi tốt chút nào.

Có lẽ anh ta tưởng rằng người đến vẫn là cảnh sát nên lẩm bẩm: “Tôi muốn gặp Kỷ Hòa, chỉ có cô ấy mới có thể cứu Tiểu Quang!”

“Kim Khai Vũ.”

Bỗng nghe thấy giọng nói của Kỷ Hòa, Kim Khai Vũ vẫn chưa hoàn hồn, chỉ cảm thấy nghe hơi quen.

Ngay giây tiếp theo, lúc Kỷ Hòa ngồi xuống đối diện anh ta, Kim Khai Vũ nhìn thoáng qua quần áo của cô, không phải đồng phục cảnh sát.

Cả người anh ta căng cứng, đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Kỷ Hòa!”

Mấy ngày nay Kim Khai Vũ bị kha khá cảnh sát tra hỏi, nhưng không biết anh ta lấy tự tin ở đâu ra.

Bày tỏ rằng bản thân phải gặp bằng được Kỷ Hòa, nếu không sẽ không nói gì cả.

Bây giờ gặp được người rồi, anh ta lại kích động đến mức há to mồm, rồi quỳ bịch cái xuống đất, liên tục dập đầu với Kỷ Hòa.

“Cô Kỷ, là tôi có mắt như mù, cầu xin cô cứu con tôi với!”

“Người đưa thuốc cho anh không cứu được à?”

Đây cũng chỉ là câu Kỷ Hòa thuận miệng hỏi thôi nhưng lại khiến sắc mặt Kim Khai Vũ trắng bệch.

Kim Khai Vũ tưởng cô vẫn tức giận hành vi lúc trước của anh ta, nên dập đầu ngày càng mạnh hơn.

Trên trán dần xuất hiện máu.

Lão Lưu vào sau thấy được cảnh này thì cực kỳ sợ hãi.

“Làm gì thế?”

Ông ta tiến lên trước, kéo Kim Khai Vũ đứng dậy.

Kim Khai Vũ kiên quyết dù lão Lưu có kéo như nào cũng không chịu đứng dậy: “Cô Kỷ, xin cô hãy cứu Tiểu Quang, thằng bé mới có mấy tuổi! Khó lắm mới chữa hết bệnh, sao ông trời nỡ lòng nào không chịu buông tha nó!”

Kỷ Hòa lạnh lùng nhìn rồi mở miệng: “Anh tưởng thằng bé chữa khỏi bệnh rồi á? Con của anh mắc bệnh bạch cầu đấy, có thuốc nào uống xong cái ngay ngày hôm sau gần khỏi luôn à.”

Lão Lưu nghe vậy không khỏi sửng sốt.

Bệnh bạch cầu, ngay ngày hôm sau đã gần khỏi?

Chuyện này sao có thể xảy ra được?

“Người kia đưa thuốc cho anh, mà thậm chí còn không thể gọi là thuốc được.” Kỷ Hòa đến trước mặt Kim Khai Vũ, thấp giọng nói: “Anh nghĩ nó có thể chữa khỏi bệnh, nhưng thực tế nó chính là thuốc độc khiến bệnh tình trở nên nặng hơn, kéo gần khoảng cách với cái chết.”

“Sau khi uống nhiều nhất là ba tháng, người dùng sẽ chết. Anh cẩn thận nghĩ lại xem thuốc này anh bán được bao lâu rồi?”

Con ngươi Kim Khai Vũ mở to.

Tiểu Quang uống được ba tháng mà anh ta cũng bán được ba tháng rồi.

Chẳng lẽ Tiểu Quang không còn cứu được nữa sao?

Chỉ cần nghĩ đến trường hợp này, tim Kim Khai Vũ như thắt lại, đau đến không thở được.

Nhưng chưa hết.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)