Ngày hôm sau, Kỷ Hòa trở lại thành phố S.
Vừa bước vào khu dân cư, cô đã bị nhân viên bảo vệ chặn lại.
“Cô là Kỷ Hòa đúng không?”
Nhân viên bảo vệ đã xem qua khá nhiều ảnh của Kỷ Hòa trong hai ngày nay, trong lòng anh ta cũng cảm thấy quái lạ là sao người xinh đẹp như thế mà lúc bình thường anh ta lại không có chút ấn tượng nào.
Nhưng lần này, anh ta vừa thấy cô đã nhận ra ngay.
Kỷ Hòa thấy nhân viên bảo vệ có việc tìm mình thì dừng lại.
“Có chuyện gì thế?”
“Chuyện là thế này, mấy hôm trước có người tới tìm cô nhưng vừa đến khu dân cư đã bị cảnh sát bắt đi. Trước khi đi, người đó còn nhắn tôi nói với cô là anh ta muốn gặp cô.”
Nhân viên bảo vệ vừa nói vừa lấy ra một mảnh giấy từ trong túi.
Trên đó có viết một dãy số điện thoại di động.
“Anh ta nói đây là số điện thoại của vợ anh ta, nhờ tôi đưa cho cô, anh ta còn nói cầu xin cô cứu con trai của anh ta.”
Nhân viên bảo vệ nói tới đây thì hơi bối rối.
Cô gái này nhìn không giống bác sĩ, sao lại cầu xin cô ấy cứu người nhỉ?
Kỷ Hòa nhận lấy tờ giấy: “Tôi hiểu rồi.”
Cô lên lầu, vừa cất vali xong thì chuông cửa lại reo.
Ngoài cửa đang đứng vài cảnh sát.
“Cô Kỷ, chúng tôi đã xác minh báo cáo của cô lúc trước, thuốc này thực sự có vấn đề nhưng chúng tôi không tìm được người chế thuốc nên muốn nhờ cô hỗ trợ điều tra.”
Kỷ Hòa gật đầu: “Được.”
Ánh nắng rất gắt nên trên đường có nhiều xe hơn lúc bình thường.
Vì đây không phải trường hợp khẩn cấp nên xe cảnh sát vẫn phải chấp hành luật lệ giao thông, bọn họ bị mắc kẹt trên đường.
Trong xe dù đã bật điều hòa nhưng vẫn không ngăn được từng đợt khí nóng tràn vào qua các khe hở, cửa kính xe cũng cực kỳ nóng, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng có thể bị bỏng.
Kỷ Hòa ngồi ở ghế sau cúi đầu nhìn điện thoại, ngón tay lướt nhanh.
Cảnh sát ngồi ở ghế phụ dùng điện thoại di động kiểm tra lộ trình rồi nói một cách bất lực: “Phía trước chắc là có tai nạn, cả đoạn đường đều là màu đỏ, bị chặn rồi. Tiểu Trần, lát nữa cậu lái xe sang đường nhỏ trên Đường Phú Dân, bản đồ nói đường đó không bị kẹt xe.”
“Vâng.”
Tiểu Trần ngồi ở ghế lái trả lời lại.
Xe tiến về phía trước được một lúc, Tiểu Trần bẻ lái sang bên phải định rẽ vào một con đường nhỏ thì đột nhiên nghe được giọng nói của Kỷ Hòa từ phía sau.
“Đừng đi đường này.”
Vào mùa hè, giọng nói của Kỷ Hòa giống như tiếng ngọc va chạm vào nhau, âm thanh trầm thấp vang vọng trong xe.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Tiểu Trần đạp phanh nhìn sang người cảnh sát ngồi bên cạnh, dùng ánh mắt dò hỏi giờ nên đi đâu.
Chiếc xe phía sau đã bấm còi inh ỏi về phía bọn họ.
Cho dù là xe cảnh sát thì trong thời tiết như vậy, người điều khiển xe phía sau cũng không muốn nể mặt.
Người cảnh sát lớn tuổi hơn, họ Lưu, mọi người thường gọi ông ta là Lão Lưu.
Lão Lưu nghe thấy Kỷ Hòa nói vậy thì sửng sốt mấy giây rồi mới nhanh chóng lấy lại tinh thần định nói Tiểu Trần lái xe đi vào nhưng khi mở miệng lại nói thành: “Lái xe về phía trước.”
Ông ta nói xong chưa kịp sửa miệng thì Tiểu Trần đã nhả phanh, đạp ga và tiếp tục lái xe về phía chỗ tắc đường.
Khóe miệng lão Lưu giật giật.
Thôi bỏ đi, nếu bỏ lỡ ngã tư đó rồi thì họ không thể nào lái xe qua đường Phú Dân được nữa.
Có lẽ vụ tai nạn đã được xử lý xong, đoạn đường tiếp theo vô cùng thoải mái.
Không qua bao lâu, mọi người đã đến đồn cảnh sát.
Vừa tới cửa, Tiểu Trần còn chưa kịp xuống xe đã bị một đồng nghiệp tóm lấy: “Tiểu Trần, cậu về đúng lúc lắm, đi đường Phú Dân một chuyến đi, đường đó bị sập một đoạn nên chúng ta phải đi xem tình huống thế nào.”
Mấy cảnh sát nghe thấy ba chữ đường Phú Dân thì đều sững sờ tại chỗ.
Qua một lúc lâu, bọn họ mới nhìn về phía Kỷ Hòa.
Nếu vừa rồi bọn họ rẽ qua đường Phú Dân có lẽ bây giờ cũng bị mắc kẹt ở đó.
Hơn nữa, ai biết được bọn họ lái xe qua có thể bị lún vào luôn hay không.
Mọi người đều hít hà một hơi, may mà có mấy lời của Kỷ Hòa nếu không thật sự rất nguy hiểm.
Lão Lưu nhìn Kỷ Hòa bằng ánh mắt kỳ quái, xem ra cô gái nhỏ này thật sự có năng lực.