Người tài xế và Trình Thu Vũ cùng nghe thấy âm thanh này.
Không ai chạm vào công tắc nhưng nút lại bị nhấn xuống, cửa xe mở ra kêu cạch cạch.
“Vù vù!”
Gió thổi vào qua cửa xe làm cho không khí trong xe trở nên lạnh lẽo.
Cơn gió đập mạnh vào cửa kính của xe làm cho nó phát ra những tiếng lạch cạch như sắp bị gió thổi vỡ nát.
Hai người trên xe không biết tại sao lại ôm nhau.
Trong tiếng gió, Trình Thu Vũ nghe thấy tiếng bước chân.
Có bốn tiếng bước chân, bọn họ chậm rãi bước lên từ cửa sau rồi dừng lại.
“Rầm!”
Cửa xe đóng sầm lại.
Nếu có người bên ngoài nhìn lên trần xe sẽ phát hiện ánh đèn của chiếc xe buýt số 10 này rất mờ nhạt.
Sắc mặt của 'sáu người' trong xe đều trở nên tái nhợt dưới ánh đèn.
[Tôi có nghe nhầm không? Hình như cửa xe đã mở?]
[Má ơi, gió mạnh quá, cảm giác như chiếc xe sắp bị vỡ rồi.]
[Cô gái ơi nói một tiếng đi, không nhìn thấy gì cả.]
Trình Thu Vũ run bần bật, đôi mắt nhắm nghiền, cô ấy cảm thấy có thứ gì đè lên vai mình, hình như người tài xế đang ôm cô ấy đã ngất xỉu?
Cô ấy không dám mở mắt, thậm chí không dám buông tay người tài xế, tựa như chỉ cần cô ấy không nhìn thấy, chỉ cần có người sống bên cạnh thì sẽ không có chuyện gì xảy ra!
Vẻ mặt của Kỷ Hòa rất nghiêm túc, hiện tại những thứ đó đều đã ở trên xe.
Mà cô lại không thể đến bên cạnh Trình Thu Vũ ngay được.
“Thu Vũ, nghe này, tôi đọc một câu, cô đọc theo một câu.”
Trình Thu Vũ muốn mở miệng đồng ý với Kỷ Hòa nhưng môi của cô ấy lại run lên, không thể mở miệng nói chuyện được!
Cô ấy nôn nóng đến mức nước mắt đã chảy ra từ khóe mắt.
Tiếng bước chân bên tai lại vang lên.
Cùng với bầu không khí u ám, hai cánh tay của Trình Thu Vũ cảm thấy đau nhức, cô ấy tự động buông tay tài xế ra.
Cô ấy nghe thấy tiếng người tài xế ngã xuống mặt đất.
Giây tiếp theo, hai bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai cô.
“Trình Thu Vũ, đi với chúng tôi.”
Đi đâu?
Trình Thu Vũ kinh hoàng khi phát hiện ra mình bị nâng lên, đúng lúc này, giọng nói của Kỷ Hòa vang lên bên tai cô ấy: “Trời đất tự nhiên, khí uế phân tán, trong hang huyền hư, rạng rõ thái nguyên.”
Cô ấy còn tưởng mình không thể nói được, nhưng ngay sau đó, cô ấy lại nghe thấy giọng nói của chính mình.
“Trời đất tự nhiên…”
Kỷ Hòa đọc một câu, Trình Thu Vũ đọc một câu.
Thật sự có hiệu quả!
Trình Thu Vũ cảm nhận được hai bàn tay trên vai cô ấy dần dần rời xa, chân của cô ấy cũng chạm xuống mặt đất.
Không khí lạnh lẽo xung quanh dần dần tan biến.
Lúc cô nói xong lời cuối cùng, xung quanh dường như trở nên tĩnh mịch.
Mọi âm thanh đều biến mất.
Trong sự im lặng chết chóc này, lẽ ra Trình Thu Vũ phải sợ hãi nhưng trái tim cô ấy đã dần bình tĩnh lại.
Cô ấy biết mình đã an toàn.
“Trình Thu Vũ, chúng tôi sẽ quay lại.”
Lại là giọng nói đó, nhưng không vang lên bên tai cô ấy giống như trước.
Ngược lại, nó truyền đến từ một chỗ rất xa xôi.
Vì thế…
Hiện tại cô ấy chỉ tạm thời an toàn thôi!
“Không sao đâu.”
Trình Thu Vũ nghe được lời của Kỷ Hòa thì đột nhiên mở mắt ra, khuôn mặt tràn đầy nước mắt.
Cô ấy nhìn vào điện thoại rồi khóc lớn.
“Làm tôi sợ muốn chết!”
[Cô gái đừng khóc nữa, nhanh kiểm tra tình hình tài xế đi!]
[Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cô gái này khóc lóc thảm thiết như vậy chắc chắn là khủng khiếp lắm!]
Trong màn hình, tài xế đang nằm trên mặt đất, không biết sống hay chết.
Trình Thu Vũ đã khóc đủ rồi mới ngã nhào xuống mặt đất.
May mà tài xế vẫn còn thở, chưa chết!