Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 240: -

Chương Trước Chương Tiếp

Trong phòng livestream, từ khi Trình Thu Vũ mở miệng đến giờ đã qua hai phút.

Nhưng cô ấy vẫn cứ nói đi nói lại những điều vô nghĩa, từ đầu đến cuối chưa hề nói rõ mình gặp phải chuyện gì.

Cho đến lúc cô ấy nhìn thấy gì đó mới nhấc điện thoại lên và đổi chiều camera.

Có một trạm dừng xe buýt vụt qua màn hình.

“Streamer, cô có thấy không?”

[Thấy cái gì? Đó không phải là trạm dừng xe buýt thôi à? Có gì mà sợ chứ.]

[Cô gái trẻ nhìn không giống người không tỉnh táo, sao cô ấy không nói rõ ra nhỉ?]

[Ừm... Một trạm dừng xe buýt thì có gì hay chứ?]

Khác với sự bối rối và nghi ngờ của bão bình luận, ánh mắt Kỷ Hòa hơi tối lại.

Nói chung, màn ảnh có thể quay được những thứ mà mắt người không nhìn thấy, giống như lúc trước ở Trạch Hi Viên và Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn. Những người xem trong phòng livestream có thể nhìn thấy những bóng ma không nhìn được bằng mắt thường qua ống kính.

Nhưng lần này, những người xem lại không nhìn thấy gì cả.

Ngay cả Kỷ Hòa cũng chỉ có thể nhìn thấy một vài bóng người mơ hồ thông qua âm khí mà cô cảm nhận được.

Mặc dù Trình Thu Vũ giơ điện thoại di động lên nhưng ánh mắt của cô ấy vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Bốn người đó vẫn đứng trước trạm dừng xe buýt.

Ba người đàn ông và một người phụ nữ.

Cô gái có mái tóc dài xoăn, mặc đồng phục học sinh màu đỏ và trắng, đeo cặp sách sau lưng.

Bọn họ giơ tay phải ra nhưng lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Trình Thu Vũ phát hiện bọn họ đã cách trạm dừng xe buýt xa hơn và tiến gần xe buýt hơn.

Khi người tài xế nghe thấy tiếng kêu cứu của Trình Thu Vũ thì vẻ mặt ông ấy rất khó hiểu, một phần vì hành vi kỳ lạ của Trình Thu Vũ, phần khác là do ông ấy đang suy nghĩ tại sao mình lại chưa rời khỏi con đường gập ghềnh này.

“Trong xe còn có người nào không?”

Kỷ Hòa nhìn thấy tử khí trên mặt Trình Thu Vũ càng lúc càng nhiều, cô hỏi.

Trình Thu Vũ vội vàng nói: “Trừ tôi ra cũng chỉ có một tài xế.”

“Ông ấy không nhìn thấy gì, đúng không?”

Trình Thu Vũ không cần trả lời, Kỷ Hòa đã biết mục tiêu của những bóng ma đó là Trình Thu Vũ.

Bỗng nhiên, chiếc xe đột ngột dừng lại.

Trình Thu Vũ ngã về phía trước theo quán tính, may mà trước mặt có một thanh lan can giúp cô ấy ổn định cơ thể.

Trình Thu Vũ chưa kịp ngồi vững thì tài xế đã đi về phía cô ấy.

“Cô bé, nhanh giúp tôi nhìn thử, chẳng phải chúng ta đã đi qua trạm này rồi sao?”

Trình Thu Vũ ngước lên, tròng mắt như bật ra khỏi hốc mắt.

Cô ấy sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bốn bóng người đang đứng trước cửa sổ xe, dựa mặt vào cửa kính nhìn vào trong xe.

Mỗi người bọn họ đều có khuôn mặt tái nhợt và đôi môi đỏ tươi.

Màu sắc trên môi thực sự rất giống máu tươi.

Bọn họ thấy Trình Thu Vũ đang nhìn mình thì lại nhếch khóe miệng lên, ánh mắt chậm rãi chuyển sang bên trái nhìn cô ấy và tài xế.

“Bác tài, bác lái xe mau đi!”

“Không, cô bé, kiểm tra cho tôi trước đi, trạm dừng xe buýt này giống trạm cũ đúng không? Tại sao tôi cứ có cảm giác như mình đã đi qua vài lần nhỉ?”

Người tài xế hoàn toàn không nhìn thấy bốn vật kỳ lạ đang tựa vào cửa sổ.

Ông ấy chỉ nghĩ có lẽ mình bị hoa mắt nếu không sao có thể nhìn thấy trạm dừng xe buýt của đường Thượng Tây chứ?

Ông ấy gãi đầu nhìn Trình Thu Vũ đang hoảng sợ, thấy không hỏi được gì nên định xuống xe nhìn xem.

Trình Thu Vũ đang chìm trong sự sợ hãi cho đến khi Kỷ Hòa gọi cô ấy.

Kỷ Hòa: “Đừng cho ông ấy mở cửa.”

Trình Thu Vũ ngước mắt lên thấy tài xế đã quay lại ghế lái, ông ấy đang giơ một tay lên như muốn nhấn nút nào đó.

“Bác tài, đừng mở cửa!”

Cô ấy không biết sức mạnh từ đâu đến làm mình đứng bật dậy và chạy về phía trước.

Người tài xế xe buýt cũng bị hành động đột ngột của cô làm cho kinh ngạc đến mức xém lên cơn đau tim!

“Cô bé, cháu chậm chút đi! Cháu dọa tôi làm gì chứ?”

“Cạch!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)