Xung quanh không có đèn đường mà cô ấy chỉ nhìn thoáng qua nên có lẽ đã nhìn nhầm thật.
Chiếc xe vẫn xóc nảy.
Nhưng đã đi qua trạm dừng xe buýt rồi nên cũng sắp đi ra khỏi đoạn đường này.
Trình Thu Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau, sự nghi hoặc xuất hiện trên khuôn mặt của cô ấy.
Tại sao xe vẫn còn xóc?
Đúng lúc này, Trình Thu Vũ để ý tới biển báo trạm dừng xe buýt cách đó không xa, cô ấy mở to mắt, cả người nghiêng về phía trước giống như muốn nhìn rõ hơn.
Cô ấy nhìn thấy hai người đứng trước trạm dừng xe buýt.
Một người mặc vest cầm áo khoác trên tay còn người kia mặc bộ đồ lao động màu xanh, trên đầu đội mũ bảo hộ.
Bọn họ mặc quần áo khác nhau nhưng động tác giống nhau, cả hai đều đưa tay phải ra như đang vẫy cho tài xế dừng lại.
Trong lòng cô ấy tự nhủ động tác của hai người kia giống nhau ghê.
Nhưng chẳng phải con đường đang xây này chỉ đi qua một trạm dừng xe buýt thôi à? Sao vẫn gập ghềnh thế nhỉ?
Trình Thu Vũ không hiểu lý do, cô ấy lại thấy chiếc xe buýt chạy thẳng qua trạm dừng, tài xế không những không dừng xe mà còn không có ý định giảm tốc độ.
“Bác tài, có người muốn lên xe!”
Cô ấy khẳng định lần này mình thật sự nhìn thấy người, mặc dù hai người này đều cúi đầu xuống nên cô ấy không nhìn rõ mặt nhưng bọn họ quả thực là hai người!
Tài xe nghe được câu này thì cảm thấy Trình Thu Vũ đang nói đùa với mình.
“Cô bé, đừng có hù tôi nữa. Có người thì sao tôi không nhìn thấy chứ? Cháu mau ngồi xuống đi, con đường này lạ thật đấy, bình thường lái xe qua phải mất mấy phút, hôm nay lại chạy lâu lắm rồi, nếu để cháu va vào đâu nữa thì không được.”
“Nhưng... Thực sự có người mà.”
Giọng nói của Trình Thu Vũ dần dần trầm xuống, cô ấy cảm thấy lạnh sống lưng.
Rõ ràng cô ấy nhìn thấy người, vì sao tài xế lại nói không có?
Với lại sao xe vẫn còn xóc nảy?
Con đường này sao lại dài như vậy?
Trình Thu Vũ ngồi lại ghế, đột nhiên cô ấy nhìn sang chỗ khác lại thấy một trạm dừng xe buýt xuất hiện cách đó không xa!
Mặt cô ấy hoàn toàn trắng bệch sau khi nhìn thấy ba người đang đứng trước trạm dừng xe buýt.
Một người mặc vest cầm áo khoác trên tay, một người mặc bộ đồ lao động màu xanh, trên đầu đội mũ bảo hộ.
Đó là hai người cô nhìn thấy ở trạm dừng xe buýt trước.
Nhưng sao bọn họ có thể đến trạm dừng này nhanh vậy?
Bây giờ bên cạnh họ còn có một người khác, cũng cúi đầu, mặc áo len màu xám và đội mũ lưỡi trai!
Tất cả đều giơ tay phải làm động tác đón xe.
Trình Thu Vũ nghe rõ tiếng trái tim mình đập thình thịch, hô hấp của cô ấy trở nên dồn dập, cảm giác quái dị trong lòng cô ấy cuối cùng cũng có câu trả lời, động tác của ba người này sao mà giống nhau dữ vậy!
Xe buýt lại đi qua trạm dừng xe buýt.
Trình Thu Vũ thậm chí không dám nói bất cứ câu nào, cô co người lại, chiếc xe xóc nhảy làm hơi thở của cô ấy càng nhanh hơn.
Giọng nói của Kỷ Hòa trong tai nghe vang lên đúng lúc.
“Vậy bắt đầu bói quẻ thứ ba trong ngày hôm nay.”
Lúc Trình Thu Vũ nghe được câu này, cô ấy lại nhìn thấy trạm dừng xe buýt, lần này số người đứng trước trạm dừng đã biến thành bốn người.
Bọn họ không còn cúi đầu nữa mà quay mặt sang một bên, đôi mắt đen trắng nhìn chằm chằm vào cô ấy, khóe miệng từ từ nhếch lên rồi tách ra đến tận mang tai!
Xe lại xóc nảy mạnh hơn một chút, giọng nói bối rối của tài xế vang lên trong xe.
“Sao hôm nay con đường này lại dài thế?”
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán Trình Thu Vũ, cô không dám rời mắt, cũng không biết mình đang làm gì, đợi đến lúc lấy lại tinh thần thì cô nghe được Kỷ Hòa đọc ra ID của mình.
“Một cơn mưa thu có nghe thấy gì không?”
“Streamer, cứu... cứu với!”