Thành phố L.
Trình Thu Vũ cuối cùng cũng tăng ca xong, cô ấy vội vàng chạy đến trạm dừng xe buýt.
Nơi cô ấy làm việc là một thị trấn nhỏ nên không có nhiều tuyến xe buýt, chuyến xe cuối cùng là vào lúc 7 hoặc 8 giờ.
Nếu không bắt được chuyến xe cuối cùng, cô ấy sẽ phải đi taxi về mất gần hai mươi tệ và công ty còn không hoàn tiền!
Cô ấy có thể ăn một bữa ăn khuya ngon lành với hai mươi tệ.
May mà Trình Thu Vũ cũng đã bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng tuyến xe buýt số 10.
Vừa lên xe, cô ấy lập tức đeo tai nghe, mở app Sa Ngư rồi nhấp vào phòng livestream có hình trang bìa là một hoa văn kỳ lạ trên trang chủ.
Thường ngày công việc của cô ấy rất bận rộn, không có gì để giải trí nên cô ấy thích xem các video livestream, đa số là các kênh của những mukbanger khác nhau.
Vừa xem vừa ăn cũng rất thú vị.
Nhưng kể từ khi cô ấy xem livestream của Kỷ Hòa xong thì mukbanger không còn sức hấp dẫn đối với cô ấy nữa.
Trình Thu Vũ không phải là người dũng cảm, đôi khi nhìn thấy thứ gì đó mà mình sợ hãi sẽ rúc vào trong chăn và dùng tay che mắt rồi lặng lẽ xem livestream qua kẽ hở giữa các ngón tay.
Chỉ là hôm nay cô ấy tăng ca, đợi đến khi ngồi lên xe buýt mới có thời gian xem livestream.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh nhạt của Kỷ Hòa phát ra từ tai nghe.
Trình Thu Vũ dựa vào cửa kính, ánh đèn ngoài cửa sổ nhấp nháy. Qua hình ảnh phản chiếu trên kính cửa sổ, cô ấy có thể thấy trên xe buýt không có ai khác ngoài mình và tài xế.
Chiếc xe buýt tiếp tục lao về phía trước, đèn đường xung quanh dần dần biến mất.
Chiếc xe bắt đầu xóc nảy.
Trình Thu Vũ đã quen với việc này, con đường này đang được xây dựng, thường ngày cô ấy tan tầm ra đều bắt xe buýt tuyến số 10, đi qua đoạn đường gập ghềnh này cũng phải mất ít nhất năm hoặc sáu phút.
Nhưng mà đây là lần đầu tiên cô ấy làm thêm giờ vẫn bắt kịp chuyến xe cuối cùng, lúc trước cô ấy tăng ca xong cũng không thể bắt kịp chuyến xe cuối cùng nên đành phải gọi taxi.
Vì vậy, Trình Thu Vũ hơi hoang mang nhìn con đường mờ mịt ngoài cửa sổ.
Bình thường con đường này tối thế này à?
Đúng lúc cô ấy đang suy nghĩ thì chiếc xe lại nảy lên một cái.
Biên độ xóc nảy lần này lớn hơn nhiều so với lúc trước.
Trong lúc nhất thời, Trình Thu Vũ không kịp điều chỉnh cơ thể nên bị đập đầu vào cửa sổ, tiếng đầu đập vào kính xe rất lớn.
Tài xế quay đầu nhìn lại rồi vội vàng nói: “Cô bé, cháu không bị thương chứ? Con đường này gập ghềnh quá, hơn nửa năm rồi mà chưa sửa xong, đúng là kỳ quái.”
Trình Thu Vũ không bị thương nhưng vết sưng đụng vào khá đau.
Cô ấy xoa trán rồi xua tay: “Cháu không sao. Hóa ra con đường này đã được xây dựng hơn nửa năm rồi à? Cháu không có ấn tượng gì cả.”
Có lẽ người lái chuyến xe cuối cùng luôn cô đơn nên tài xế không nhịn được nói thêm mấy câu, hiếm khi có người chịu trò chuyện với ông ấy.
“Đợt Tết Nguyên đán bắt đầu sửa, lúc tôi lái xe trên con đường này đều như thế. Bình thường chỉ mất ba bốn tháng để làm đường, nhưng lần này lại làm lâu như vậy, tôi nghe nói…” Người lái xe nói đến đây thì hạ giọng nói theo kiểu lén lút: “Nói là bọn họ đã đào được một thi thể khi đang làm đường!”
Xe buýt lại xóc nảy một cái.
Trình Thu Vũ cảm thấy sợ hãi vì lời nói của tài xế, cô ấy vội cúi đầu nhìn Kỷ Hòa thêm vài lần, ánh mắt nhìn thoáng qua một người đang đứng vẫy tay trước trạm dừng xe buýt vừa đi ngang qua.
“Ơ kìa?” Cô ấy sửng sốt một lúc rồi hô to với tài xế: “Bác tài, vừa rồi ở trạm dừng xe buýt có người muốn lên xe mà? Sao bác không dừng lại?”
“Cô bé, cháu nhìn nhầm à? Làm gì có ai chứ.”
Cô ấy nhìn nhầm hả?
Chỗ trán vừa bị đập vào kính xe của Trình Thu Vũ lại bắt đầu đau, cô ấy xoa xoa, trong lòng cảm thấy nghi ngờ.