Người đầu tiên cướp được lượt kết nối có ID là Ngắm trăng.
Màn hình kết nối được thì xuất hiện hai người.
Một người mặc bộ quần áo màu trắng xám khi nhìn thấy mình xuất hiện trên màn hình thì nhanh chóng lùi lại và bước ra khỏi khu vực màn hình.
“Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Vào đây nhanh đi ạ. Chào streamer một tiếng.”
Cô gái cầm chiếc điện thoại di động có ID là Ngắm trăng vẫy tay về phía bên cạnh.
Xem ra bọn họ là một cặp mẹ con.
“Bé à, mẹ ăn mặc như thế này xấu lắm.”
Bên kia màn hình vang lên một giọng nói mất tự nhiên.
Hình như bà ấy cảm thấy xấu hổ khi xuất hiện trên màn hình.
Cô con gái không chịu được mẹ mình như thế này nên di chuyển điện thoại để màn ảnh quay được mẹ mình.
Hóa ra mẹ của Ngắm trăng đang mặc bộ đồ lao công, trên tay còn cầm một chiếc giẻ lau, có vẻ như bà ấy đang làm việc.
“Có gì không đẹp chứ? Con thấy rất đẹp, mẹ, mẹ đừng xấu hổ nữa, xã hội bây giờ tiến bộ lắm, mọi người đều rất bao dung.”
“Các bạn đang ngồi trước màn hình thấy đúng không ạ?”
Cô ấy nói xong còn trực tiếp giao lưu cùng những người xem trong phòng livestream.
Mọi người trên bão bình luận đều cười haha phụ họa cô.
[Hahaha, em gái dễ thương quá, có tiềm năng làm streamer đó.]
[Cô ơi, con gái cô nói đúng đó, chúng ta đều là công nhân mà sao lại coi thường người khác!]
[Cô ơi, cô có cần con rể không ạ? Cô xem cháu có được không? Nhấc tay.jpg]
[Người phía trên không biết xấu hổ là gì à đầu chó.jpg, tính cả tôi nữa.]
Ngắm trăng nhìn thấy những bình luận này cũng không hề xấu hổ chút nào, cô ấy cực kỳ vô tư.
“Tôi có bạn trai rồi! Mấy người đừng có nghĩ linh tinh.”
Nói xong, cô ấy chuyển tiền xem bói cho Kỷ Hòa.
“Streamer, tôi hỏi giúp mẹ tôi. Mẹ, mẹ kể lại tình hình cho streamer một lần nữa đi ạ.”
Bà cô bị con gái mình đẩy ra trước ống kính, vẻ mặt xấu hổ, thậm chí bà ấy còn muốn dùng giẻ lau che mặt.
Đột nhiên bà ấy nhận ra mình đang cầm một chiếc giẻ lau thì vội vàng đặt nó xuống.
Kỷ Hòa cũng không vội, cô đang quan sát khuôn mặt của Ngắm trăng và mẹ cô ấy trong khi chờ đợi.
Mẹ của Ngắm trăng chuẩn bị tâm lý xong thì hít một hơi thật sâu rồi nói: “Cô gái nhỏ, chuyện là thế này…”
Bà ấy là người dọn dẹp nhà tắm, chịu trách nhiệm dọn dẹp nhà tắm nữ vào các ngày trong tuần.
Bình thường có rất nhiều khách hàng đến nhà tắm này nhưng kể từ khi có chuyện xảy ra vào tuần trước thì lượng khách đến nhà tắm càng ngày càng ít.
Bà ấy vẫn đi làm như thường lệ, còn đang nghĩ ít khách hàng hơn nên sẽ có thể thoải mái hơn.
Nhưng kỳ lạ là lượng công việc không những không ít đi mà ngày càng nhiều hơn.
Thậm chí bà ấy còn bận rộn hơn lúc nhiều khách hàng nhất trước kia!
Lúc đầu, bà ấy không để ý lắm nhưng sau đó mới nhận ra chuyện này không đúng, bà ấy kể lại với đồng nghiệp thì ai cũng nói gần đây nhiều việc hơn.
Nhưng lượng khách thực tế không hề nhiều.
Bà ấy kể tới đây thì dừng lại.
Một lúc sau, Ngắm trăng nhìn mẹ mình rồi lại nhìn vào bão bình luận.
[Cô ơi, sao cô không kể tiếp?]
[Có nhiều việc hơn là sao? Có thể mô tả cụ thể không?]
[Có ít khách hàng hơn nhưng công việc lại nhiều hơn, chẳng lẽ ông chủ đang cố tình tăng lượng công việc của mọi người à?]
[Vậy tuần trước xảy ra chuyện gì thế, tại sao khách không đến nữa?]
“Mẹ, mẹ nói tiếp đi.”
Ngắm trăng thúc giục.
Mẹ cô nhìn cô rồi cẩn thận nói: “Bé à, mẹ nói xong rồi mà.”
“?”
Ngắm trăng đỡ trán.
Mẹ ơi, mẹ nói thế này cũng như không!
Ngắm trăng cũng bất lực, cô ấy chỉ có thể tự bổ sung.
“Không phải do ông chủ tăng lượng công việc của mẹ tôi và các đồng nghiệp của bà ấy nhưng mà cái này rất kỳ lạ, một số phòng và phòng thay đồ chưa từng có ai đi vào nhưng khi mẹ tôi đi kiểm tra thì phát hiện đồ đạc bên trong hình như đã được sử dụng, mọi thứ đều rối tung lên.”