Ngay sau đó, Ngụy Dương nhận ra mình dường như đã nhập vào cơ thể của người khác, quan sát mọi thứ về người này từ góc nhìn thứ nhất.
Người này cũng là học sinh của trường trung học Tiêu Dương, thành tích của cậu ta cực kỳ xuất sắc, lần nào thi cũng đứng đầu khối. Nhưng cho dù như vậy, bố mẹ cậu ta vẫn không hài lòng, liên tục bức ép cậu ta học tập, đòi hỏi cậu ta môn nào cũng phải đạt điểm tuyệt đối.
Bọn họ nói, cậu ta thi tốt thì họ mới được vẻ vang. Cậu ta thi không tốt, thì sẽ khiến cả nhà mất mặt.
Cái thứ logic chó má gì vậy!
Nếu không phải cậu ấy không nói được, Ngụy Dương nhất định sẽ tức giận đến chửi bới.
Thời gian trôi qua từng ngày cho đến đêm trước kỳ thi tuyển sinh đại học.
Cậu học sinh nhất khối này vẫn đang thức khuya học bài. Mẹ cậu ta gõ cửa bước vào, không nói một lời quan tâm mà chỉ nói: “Đêm nay nữa thôi, khi con đậu vào đại học, bố mẹ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.”
Những lời này không biết chạm đến dây thần kinh nào của cậu ta.
Sau khi mẹ cậu ta rời đi, cậu ta đứng dậy, mở cửa sổ phòng và buông mình nhảy xuống từ tầng mười lăm!
Trong thư viện.
“Đừng!”
Ngụy Dương hoảng sợ hét lên rồi ngã lăn khỏi ghế.
Cậu ấy lo lắng chạm vào cơ thể mình để chắc chắn rằng mình không bị ngã chết, rồi đưa tay nhặt chiếc điện thoại bị ném sang một bên.
“Chị ơi, chuyện này là thế nào vậy?”
Kỷ Hòa: “Đây là ký ức trước khi chết của cậu ta.”
“Này...”
Ngụy Dương không biết nên nói gì, trong lòng cảm thấy xót xa, mà cũng không nói nên lời.
Dưới sự tra tấn như vậy, đối phương thậm chí còn nghĩ đến việc làm bài tập về nhà sau khi chết... Dường như sự giáo dục của bố mẹ bao năm qua đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng cậu ta.
Chờ cho Ngụy Dương bình tĩnh lại, Kỷ Hòa nói: “Cậu ta đã rời khỏi cơ thể của cậu rồi, chúng ta đi thôi.”
“Như vậy... Là tốt rồi sao?”
Ngụy Dương sửng sốt, thế này là xong rồi á?
Thế con ma này thì phải làm sao bây giờ?
Từ góc nhìn của Kỷ Hòa, có một chàng trai với khuôn mặt tuấn tú đang ngồi trên ghế, tay cầm một cuốn sách, khóe miệng thỉnh thoảng nở nụ cười.
Cô bình tĩnh nói: “Khi thời cơ đến, tự nhiên cậu ta sẽ rời đi thôi.”
Có lẽ sau khi chết, chàng trai ấy cuối cùng cũng có được chút thời gian cho riêng mình.
...
Nhà của Tần Trí Phú.
Phòng làm việc.
Hai bố con Tần Trí Phú và Tần Hải đều có sắc mặt khó coi như nhau, mấy người nhìn chằm chằm vào tư liệu trên bàn.
Trên đó còn có mấy tấm ảnh của Kỷ Hòa.
“Bố, Kỷ Hòa này từ lúc rời khỏi nhà họ Kỷ thì đã trở nên rất kỳ quái, còn mở phòng livestream đoán mệnh trên app Sa Ngư. Dựa theo thông tin điều tra, quẻ nào cũng tính đúng hết.”
“Vụ duyên âm của Đường Giai Giai con đã cho người đi tra xét, chủ cửa hàng đồ trang sức kia có bắt tay với hòa thượng để ghép âm hôn cho người ta. Cố tình sau khi Đường Giai Giai tìm Kỷ Hòa thì hai người kia đều bị thương nặng nằm viện, nghe nói tay chân bị liệt hết rồi.”
Tần Hải nhắc đến chuyện này, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Nếu Kỷ Hòa thực sự có năng lực như vậy, liệu cô có biết tất cả những chuyện họ đã làm không?
Liệu cô có giúp đỡ Tần Mân Dữ tới đối phó bọn họ hay không?
Tần Trí Phú liếc nhìn con trai mình một cái, trầm giọng nói: “Bố đã dạy anh thế nào, gặp chuyện thì phải bình tĩnh. Kỷ Hòa này quả thực có chút lợi hại, nhưng chỉ sợ không bằng vị Đại sư kia. Bố sẽ đến gặp Đại sư để bàn cách giải quyết, anh phái người để mắt tới Kỷ Hòa và Tần Mân Dữ, đừng để cho bọn họ...”
“Bố, anh!”
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Tần Yên Nhiên thò đầu vào, giọng nói ngọt ngào, nụ cười trên mặt vô cùng rạng rỡ.
Chính nụ cười và giọng nói ngọt ngào đã khiến cô ta được người hâm mộ mệnh danh là “thiên thần giáng trần”.