Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 228: -

Chương Trước Chương Tiếp

Trường trung học Tiêu Dương

Buổi trưa lại là kỳ nghỉ hè.

Trong trường hầu như không có người.

Ngụy Dương mặc đồng phục học sinh, lừa bảo vệ cổng trường là mình để quên sách nên vào lấy.

Cậu ấy đi một mạch đến thư viện, mở khóa bằng chìa khóa mượn rồi đi đến góc mà không dám dừng lại.

“Chị Kỷ Hòa, chị còn ở đây không? Tôi tới rồi.”

Cậu ấy giơ di động lên, trên màn hình là hình ảnh trò chuyện video WeChat.

Khung cảnh bên kia của Kỷ Hòa tối đen như mực, cũng khó trách Ngụy Dương lại hỏi câu này.

“Ừm.”

Khi giọng nói của Kỷ Hòa vang lên, màn hình bên cạnh cô sáng lên, phản chiếu khuôn mặt của Kỷ Hòa.

Nhìn thấy Kỷ Hòa, Ngụy Dương thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào một chiếc ghế cách đó không xa, nhỏ giọng nói: “Chính là chiếc ghế đó.”

Cậu ấy không dám đến gần mà đứng cách đó khoảng năm sáu mét.

Bên ngoài mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ nhưng bên trong thư viện lại hơi u ám.

Có lẽ vì sợ sách trên kệ bị ánh nắng làm hỏng nên tất cả cửa sổ đều kéo rèm.

Ngụy Dương bật đèn pin, trong lòng yên tâm hơn một chút.

Kỷ Hòa mở miệng nói: “Tắt đèn đi, một lá bùa dán ở lưng ghế, một tờ trên ghế, một tờ còn lại dán lên trán cậu.”

“Nhất định phải tắt đèn sao?”

Ngụy Dương nhìn thấy Kỷ Hòa gật đầu, chỉ đành tỏ vẻ tủi thân mà tắt đèn pin đi.

Theo yêu cầu của Kỷ Hòa, cậu ấy lần lượt dán ba tờ bùa vào.

Ngoài ra, cậu ấy còn lấy ra nửa bát gạo sống và nửa bát nước từ trong ba lô, tất cả đều là Kỷ Hòa bảo cậu ấy chuẩn bị.

Nửa bát gạo sống thì đặt dưới ghế, nửa bát nước đổ thành vòng tròn quanh ghế.

Làm xong việc này, còn chưa đợi Ngụy Dương đứng thẳng người, cậu ấy đã nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai.

“Hôm nay mình lại thi rớt.”

Tim Ngụy Dương đập thình thịch, nơm nớp lo sợ mà ngẩng đầu, chung quanh không có một bóng người.

“Ngồi lên ghế.”

Đúng lúc này giọng nói của Kỷ Hòa vang lên.

Ngụy Dương siết chặt nắm tay nhỏ nhắn, sợ hãi ngồi xuống ghế.

Vừa ngồi xuống, một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể cậu ấy.

Khung cảnh trước mắt cậu ấy cũng thay đổi theo.

Không phải những dãy giá sách trong thư viện mà là bức tường trắng lạnh lẽo.

Xung quanh dường như có âm thanh vang vọng hết câu này đến câu khác.

“Câu hỏi này đơn giản như vậy mà con có thể làm sai được sao? Con có biết cô giáo gọi bố mẹ hỏi xem có kiểm tra bài tập của con cẩn thận không đấy? Nhìn con đi, con mà không học hành cẩn thận thì người xấu hổ là bố mẹ con! Đi sang bên kia đứng đi, tối nay không được ăn!”

“Bạn cùng bàn của con được điểm tuyệt đối. Khi cô giáo nhắc tới, bố mẹ bạn ấy rất tự hào. Con chỉ kém một điểm là đạt điểm tuyệt đối. Tại sao con không thể học tập chăm chỉ để bố mẹ cũng được tự hào hả?”

“Bố mẹ vất vả kiếm tiền như vậy không phải là để cho con có môi trường học tập tốt hay sao? Bây giờ con thi được đứng đầu thì không có nghĩa là sẽ mãi mãi đứng đầu, con phải biết cố gắng hơn nữa! Không thì người khác sẽ hỏi bố mẹ, tốn nhiều tiền cho con như vậy mà sao thành tích vẫn cứ thế này.”

“Học tự nhiên thì về sau cũng dễ kiếm việc làm. Anh họ con học khoa học tự nhiên ra đấy, người khác đều khen thằng bé học tự nhiên nên thông minh, con cũng không muốn để bố mẹ đi ra ngoài nói với người khác là con mình học xã hội đúng không?”

“Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến rồi, con phải tiếp tục cố gắng. Cô giáo nói, phải duy trì được trạng thái lúc thi thử của con, nhất định sẽ đứng đầu kỳ thi tuyển sinh đại học. Nếu thi đỗ, con sẽ làm bố mẹ tự hào!”

Ngụy Dương nghe mà nhức hết cả đầu, đầy đầu toàn là bố mẹ gì gì đó.

Bố mẹ cái kiểu gì vậy?

Bảo học thì học thôi, cứ lôi chính mình vào làm cái gì?

“Con biết rồi, bố, mẹ.”

Giọng nói vừa phát ra, Ngụy Dương sửng sốt.

Âm thanh đó dường như phát ra từ miệng cậu ấy, nhưng cậu ấy chắc chắn rằng đó không phải là giọng của mình.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)