Kỷ Hòa cùng Thái Văn Giai rời khỏi ký túc xá nữ, đi được vài bước thì nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Kỷ Hòa.”
Hai người xoay người nhìn lại, là một nam sinh trông rất phong độ trí thức.
Kỷ Hòa nhận ra anh: “Thường Gia Ngôn.”
“Tôi có việc tìm cô.”
Mấy ngày này, Thường Gia Ngôn đã xem các buổi livestream của Kỷ Hòa, đêm nay biết cô sẽ tới Đại học A, anh do dự trong chốc lát rồi vẫn chạy tới ký túc xá nữ chờ cô.
Anh nhìn Thái Văn Giai đứng bên cạnh một cái, có hơi bối rối.
Hình như đây là nữ sinh đã xuất hiện trong phòng livestream phải không? Cô ấy đến đây với Kỷ Hòa à?
Thường Gia Ngôn không nghĩ thêm nữa, anh bước lên trước, ho nhẹ một tiếng, cúi người về phía Kỷ Hòa.
“Tôi xin lỗi vì lần trước đã thiếu tôn trọng cô, xin hãy thứ lỗi cho tôi.”
Kỷ Hòa nhướng mày: “Ông nội anh bắt anh tới đây à?”
“Đúng vậy.”
Thường Gia Ngôn trả lời rất dõng dạc.
Ông nội nói, nếu anh không nhận được sự tha thứ của Kỷ Hòa thì về sau đừng mơ được bước chân vào cửa nhà lần nào nữa.
“Vậy bản thân anh nghĩ như thế nào?”
Nghe thấy câu hỏi như vậy, Thường Gia Ngôn thoáng ngẩn người, sau một lúc lâu, anh ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Hòa, trả lời: “Tôi không hề cảm thấy mình đã làm gì sai, từ nhỏ tôi đã đi theo ông nội học tập, biết rất rõ việc vẽ bùa khó như thế nào. Tôi không muốn ai gặp rắc rối vì lá bùa của cô, nhưng tôi đã dùng sai phương pháp.”
“Cho nên, tôi vẫn phải xin lỗi cô.”
Kỷ Hòa hiểu rõ gật gật đầu: “Anh cũng có cái lý của anh, con đường cầu đạo vốn dĩ là mỗi người có phương pháp riêng, anh hãy cứ tiếp tục như vậy.”
Trước kia cô là đại sư tỷ trong tông môn, lúc sư phụ không đi dạy thì toàn là cô đứng lớp buổi sáng cho các sư đệ sư muội, giảng đạo cho họ.
Hiện tại đối mặt với Thường Gia Ngôn, cô không khỏi lại nói nhiều thêm vài câu.
Đại khái là bởi vì Thường Gia Ngôn có căn cơ tốt, cô coi anh như một tiểu bối.
Nói xong lời này, Kỷ Hòa dẫn Thái Văn Giai rời đi.
“... Cảm ơn cô Kỷ đã cho lời khuyên.”
Thường Gia Ngôn nhìn bóng dáng khuất xa của Kỷ Hòa, đột nhiên giật mình nhớ ra: “Cô Kỷ, cô còn chưa nói có tha thứ cho tôi hay không mà?”
Kỷ Hòa và Thái Văn Giai đã sớm đi xa.
Ngày hôm sau.
Một công viên nào đó.
Diệp Tử Kiện nhìn cổng vào công viên, nôn nóng mà chờ người nọ xuất hiện.
Đã gần nửa giờ trôi qua kể từ lúc họ hẹn gặp mặt.
Nhưng người kia lại lề mề chưa thấy xuất hiện.
Chẳng lẽ, cô ấy đã nhận thấy có điều gì đó không ổn hay sao?
Ngay khi Diệp Tử Kiện tự hỏi có cần phải gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tình hình của em trai thế nào thì có người vỗ lưng anh ấy từ phía sau.
Diệp Tử Kiện hơi lảo đảo, cuống quýt xoay người.
Trước mặt anh là nữ nhân viên mà anh ấy đã hẹn trước đó.
Phương Lệ Lệ.
“Giám đốc Diệp.”
Phương Lệ Lệ có hơi bẽn lẽn, nhìn Diệp Tử Kiện bằng ánh mắt vô cùng si mê.
Người ngoài nhìn thoáng qua có thể biết cô ấy thích Diệp Tử Kiện đến mức nào.
“Lệ Lệ, cô...” Ánh mắt Diệp Tử Kiện lướt qua người Phương Lệ Lệ, anh ấy nhíu chặt mày: “Cô mới mua bộ đồ này à?”
Ngày ấy bạn gái đi đón anh ấy, hình như đã mặc bộ đồ này, giống nhau như đúc.
Phương Lệ Lệ nở nụ cười: “Đẹp không? Tôi biết ngay là anh sẽ thích mà.”
Diệp Tử Kiện nhìn chằm chằm vào mặt Phương Lệ Lệ một lúc, cảm thấy ớn lạnh.
Ngay cả cách trang điểm cũng có phần giống với bạn gái của anh ấy.
Anh ấy không thể để yên được nữa, vội nói: “Lệ Lệ này, có phải cô có một cái vòng cổ cúc áo hay không, có thể cho tôi mượn xem một chút không?”
“Vòng cổ cúc áo? Anh nói cái này à?”
Phương Lệ Lệ lấy chiếc vòng đeo trên cổ ra khỏi quần áo, trên đó quả thực có một chiếc cúc.
Đánh giá từ hình dáng, nó trông hơi giống những chiếc cúc trên chiếc áo sơ mi trước đây của em trai anh ấy.
Ngày đó sau khi trở về từ bữa tiệc rượu, em trai anh ấy còn nói cái cúc áo thứ hai trên áo sơ mi không biết sao lại không thấy tăm hơi đâu nữa.
Hóa ra là bị Phương Lệ Lệ cầm đi.
Điều kỳ lạ là trên những chiếc cúc áo vốn có màu trắng tinh lại có một vài vết đỏ như máu, mảnh như sợi chỉ.