Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 223: -

Chương Trước Chương Tiếp

Kỷ Hoà nháy mắt, mở miệng nói: “Báo cảnh sát.”

Từ Tinh Tinh nghe thấy ba chữ báo cảnh sát, trong giây lát cô ta còn nghĩ là mình nghe nhầm.

Đang lúc cô ta mở miệng nói thì liền có một giọng nói vang lên.

“Nhưng chị tôi tự sát…”

“Không được!”

Chính là Tiểu Văn đã im lặng một lúc lâu.

Cô ấy nhìn về phía Kỷ Hoà: “Không được báo cảnh sát!”

“Tiểu Văn, cậu sao vậy? Chuyện này không liên quan đến cậu mà.”

Viên Viên khó hiểu nhìn về phía bạn cùng phòng, sau khi nhìn thấy bức ảnh Tiểu Văn liền rất kỳ lạ.

Đúng rồi, chẳng lẽ là bởi vì chuyện gia sư?

Là lo lắng người đàn ông đó bị điều tra thì sẽ mất đi công việc làm thêm này?

Nhưng mà, chắc Tiểu Văn không phải là người như vậy đâu.

Trong phòng, bầu không khí rơi vào cục diện bế tắc.

Tiểu Văn cứng bụng, mặt cắt không còn giọt máu, đáy mắt cô ấy hiện lên sự sợ hãi khó có thể nhận ra.

“Không được báo cảnh sát, bạn học Từ, tuyệt đối không thể báo cảnh sát!”

“Tôi…”

Từ Tinh Tinh bị Tiểu Văn nắm lấy cổ tay, không hiểu được mà nhìn về phía mấy người.

Sinh viên nữ này vì sao còn kích động hơn cả cô ta?

Chỉ có Kỷ Hoà có thể nhìn ra sự lo lắng của Tiểu Văn, cô đi lên phía trước, một tay đặt lên vai của Tiểu Văn, giọng nói đầy uy lực: “Chị có thể đảm bảo với em, cuộc đời của em sẽ không bởi vì chuyện này mà rơi xuống đáy. Người mắc tội không phải là em, mà là gã ta.”

Tiểu Văn cúi đầu, vài giọt nước mắt rơi xuống nền nhà.

Cô ấy nhìn về phía Kỷ Hoà bằng đôi mắt mơ màng ngấn lệ: “Thật sao?”

“Ừ.”

Ánh mắt của Kỷ Hoà có một vẻ đẹp khó nói, Tiểu Văn nhìn vào, nỗi sợ hãi trong lòng dần tiêu đi.

Cuối cùng cô ấy cũng nói ra hết những bí mật chôn giấu ở trong lòng mấy ngày nay.

“Là gã ta cưỡng bức em, gã ta uy hiếp rằng nếu em nói chuyện này ra, gã ta sẽ không để em ở lại trường này nữa! Bố mẹ em khó khăn lắm mới nuôi em lớn, để em đến Đại học A học tập, em chịu đựng những nỗi đau này cũng không sao, nhưng em không muốn bố mẹ em bởi vì em mà bị người ta chỉ trỏ!”

“Cũng giống như Từ Xán!”

Nói đến cuối cùng, Tiểu Văn không chịu được nỗi đau ở trong lòng, bắt đầu oà khóc.

Viên Viên nghe thấy vậy, khuôn mặt đỏ bừng.

Cô ấy không ngờ được rằng phó chủ nhiệm khoa được mọi người kính trọng không những ngoại tình khi vợ mình mang thai vào bảy năm trước, thậm chí hiện tại bảy năm sau cũng làm chuyện này với sinh viên của mình!

Hơn nữa, chính cô ấy là người giới thiệu Tiểu Văn đi dạy gia sư!

Trời ơi, chính cô ấy lại là người đẩy bạn cùng phòng vào trong hố lửa!

Viên Viên ôm lấy Tiểu Văn, vô cùng đau lòng.

“Tiểu Văn, cậu nên nói với tớ! Tên cặn bã đó… nên đi chết!”

Thái Văn Giai nghe vậy cũng rất tức giận: “Đây còn là người à? Loại người này sao có thể xứng làm giáo viên chứ! Báo cảnh sát, chắc chắn phải báo cảnh sát, tuyệt đối không thể để gã ta có cơ hội hại người nữa!”

Nói làm liền làm, mấy người liền bấm điện thoại gọi cảnh sát.

Đợi đến khi cảnh sát hỏi bọn họ có chứng cứ không, mấy người liền nhìn nhau ngơ ngác, lại hướng mắt về phía Kỷ Hoà.

Kỷ Hoà đi lên trước cầm lấy điện thoại: “Ở trong máy tính ở trong phòng làm việc của gã ta có giấu những video gã ta đã quay lại trong mấy năm gần đây, che giấu rất kỹ, mật khẩu là ngày gã ta lên làm phó chủ nhiệm khoa.”

“Ghê tởm!”

“Không biết xấu hổ!”

Khi Thái Văn Giai và Viên Viên nghe thấy mật khẩu, bọn họ mỗi người chửi một câu.

Tiểu Văn vẫn lo sợ bất an, thực ra cô ấy cũng biết, đối mặt với chuyện này, biện pháp hiệu quả nhất chính là báo cảnh sát. Nhưng hoàn cảnh như vậy, người bị hại dường như luôn bị chửi mắng bịa đặt.

Cô ấy không dám thử, cô ấy sợ mình không chống đỡ được.

Nhưng nhìn dáng vẻ lòng đầy phẫn nộ của các cô gái ở trước mặt, Tiểu Văn cảm thấy trong lòng được an ủi đôi chút, có lẽ cô ấy có thể vượt qua!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)