Từ đầu đến cuối Từ Tinh Tinh đều không tin, cô ta đỗ vào Đại học A, đổi phòng ngủ với người khác để ở phòng 402, cô ta tìm kiếm tất cả các phương pháp có thể triệu hồi hồn ma ở trên diễn đàn, thử từng cái một, cuối cùng cũng nhìn thấy chị gái.
Chỉ là sau khi chị gái tỉnh lại hoàn toàn không nhận ra cô ta, đừng nói đến sự thật, ngay cả cơ hội để Từ Tinh Tinh nói chuyện với chị gái cũng không có.
Tối nay, nếu Kỷ Hòa không đến.
E rằng ký túc xá nữ sẽ chết không ít người!
Từ Xán nghe lời em gái nói, nỗi đau khổ ở trong mắt lập tức biến mất.
“Tinh Tinh, là chị tự sát. Không có ai hại chị.”
Giọng cô ta lấp lửng, hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Từ Tinh Tinh đột nhiên nắm chặt tay lại thành nắm đấm, nghẹn ngào nói: “Chị lừa em!”
Cô ta lấy từ trên bàn xấp ảnh, ném đến trước mặt Từ Xán.
“Có phải là gã ta? Khi đó chị nói với em, gã ta là người chị thích, nhưng chị đoán xem, em tra được cái gì?”
“Tinh Tinh!”
Khi ánh mắt của Từ Xán nhìn đến những tấm ảnh đó, cô ta lập tức di chuyển ánh mắt.
Bóng dáng vốn hư ảo của cô ta bắt đầu dao động, như muốn biến mất.
“Chị nói xem lúc chị và gã ta ở bên nhau, gã ta vậy mà đã kết hôn rồi! Lúc đó vợ gã ta còn mang thai!”
Từ Tinh Tinh nghiến răng nói ra lời này, Thái Văn Giai và hai người ở bên cạnh đều trợn tròn mắt vì kinh ngạc.
Kết hôn? Mang thai?
Kẻ thứ ba?
Tiểu Văn cách góc ảnh chụp khá gần, có thể nhìn thấy rõ bóng dáng trên bức ảnh.
Con ngươi của cô ấy run rẩy, hiển nhiên là quen biết người trên tấm ảnh.
Viên Viên nhặt một tấm lên, cẩn thận quan sát.
Trên ảnh có ghi ngày tháng, được chụp gần đây, bên trên là ảnh của một nhà ba người.
“Ô? Đây chẳng phải là phó chủ nhiệm khoa chúng ta sao? Còn từng dạy chúng ta. Tiểu Văn, không phải cậu còn làm gia sư cho con trai thầy ấy sao?”
Viên Viên chỉ vào người ở trên ảnh hỏi.
Lời vừa dứt, cô ấy liền ý thức được không khí ở xung quanh có gì đó không ổn, đặc biệt là Tiểu Văn, sắc mặt còn trắng hơn cả Từ Xán.
“Tiểu Văn, cậu sao vậy?”
“Tớ… tớ không sao.”
Tiểu Văn hoàn hồn, xua tay, mắt liếc nhìn Kỷ Hoà một cái.
Như là có bí mật gì đó sợ Kỷ Hoà biết được.
Thái Văn Giai lặng lẽ đi đến bên cạnh Kỷ Hoà, cô ấy cảm thấy dường như chuyện này trở nên càng phức tạp hơn rồi.
Nhìn thấy ảnh thầy giáo của mình, vì sao Tiểu Văn lại biểu hiện lo lắng như vậy?
Sắc mặt của Từ Xán và Từ Tinh Tinh khác nhau, bọn họ đều không phát hiện được sự kỳ lạ của Tiểu Văn.
Từ Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào chị gái mình, nói từng chữ một: “Chị, chị và gã ta rốt cuộc là quan hệ gì? Chị không phải là kẻ thứ ba đúng không?”
Nghe thấy câu chất vấn của em gái, Từ Xán dường như lại quay về bảy năm trước.
Đó là buổi chiều nhục nhã nhất!
Người bạn trai hẹn hò được hai tháng hoá ra đã có gia đình từ lâu, vợ của gã ta biết được chồng mình ngoại tình liền tìm đến trường.
Lúc đó Từ Xán mới vừa tan học, cô ta cùng bạn học đi đến lớp học tiếp theo.
Ở trên đường, cô ta bị tạt một chậu nước bẩn vào người.
Người phụ nữ đỡ eo mắng cô ta vô liêm sỉ, mắng cô ta là kẻ thứ ba, mắng cô ta dụ dỗ chồng người khác!
Các bạn học ở xung quanh đều nhìn cô ta bằng ánh mắt khác thường, như thể cô ta là thứ gì đó bẩn thỉu.
Từ Xán như rơi vào một vũng bùn không đáy, toàn thân bốc lên mùi hôi thối. Cô ta vùng vẫy, kêu cứu, giải thích nhưng đều tốn công vô ích.
Cô ta nghĩ, cô ta vô tội!
Cô ta bị lừa!
Cô ta vốn không biết bạn trai của mình đã kết hôn rồi!
Không có ai tin cô ta, bọn họ nói, cô ta là sinh viên, sao một chút đề phòng cũng không có?
Nhưng làm gì có quy định nào là sinh viên không được bị lừa chứ?
Sao cô ta có thể biết được, người bạn trai cô ta yêu hoá ra đã có vợ từ lâu rồi.
Chẳng lẽ người thật sự sai không phải là người đàn ông đó sao!