Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 219: -

Chương Trước Chương Tiếp

“Có thể mở mắt, không sao rồi.”

Thái Văn Giai từ từ mở mắt, khi nhìn thấy Kỷ Hoà, hai chân cô ấy mềm nhũn, ngã xuống đất.

Cô ấy giơ tay lên sờ vào cổ của mình, cái cảm giác ngạt thở đó quá rõ ràng, dường như cô ấy đã đi dạo qua cửa tử.

“Tôi… Tôi không sao? Tôi không bị bóp chết!”

Thái Văn Giai vốn tưởng cô ấy bị bóp chặt như thế, giọng nói sẽ trở nên khàn đặc, khi nói chuyện lại vẫn giống như bình thường.

Trừ cái cảm giác ngạt thở đó ra, dường như cô ấy chẳng bị thương gì?

Nghĩ vậy, cô ấy lại quay đầu nhìn Tiểu Văn và Viên Viên.

Người trước nằm trên mặt đất, môi có chút trắng bệch, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, như đang chìm trong một giấc mơ đẹp.

Viên Viên dựa vào góc tường, một tay sờ vào vị trí của tim, trên mặt cũng là biểu cảm vui mừng và nghĩ lại mà sợ khi vừa mới thoát chết.

Lại nhìn sinh viên nữ ở phòng 402, trên người vẫn là bộ quần áo ngủ trước đó, đầu dựa vào cánh tay, nằm bên cạnh lò than.

Không thấy tăm hơi của ma nữ đâu.

“Chuyện gì vậy?”

Thái Văn Giai khó hiểu nhìn về phía Kỷ Hoà.

“Ảo cảnh.”

Ký túc xá nữ vốn nặng âm khí, ma quỷ dù thực lực có yếu cũng có thể mượn âm khí trong ký túc xá để tạo ra ảo cảnh gần giống như thực tế.

Thậm chí ảo cảnh của mỗi người đều không giống nhau lắm.

Kỷ Hoà âm thầm liếc nhìn Tiểu Văn, thái độ của ma nữ đối với cô ấy khá khác thường.

Cô chuyển ánh mắt, nhìn về phía cửa nhà tắm.

Trên cửa có một mảnh thuỷ tinh nhỏ.

Thái Văn Giai nhìn theo ánh mắt của Kỷ Hoà, nhà tắm có cái gì đẹp?

Cô ấy đang định mở miệng hỏi thì trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ.

“Tại sao đèn trong nhà tắm lại sáng?”

Lúc bọn họ đi vào phòng 404 đã mở đèn, có lẽ là do nhiều năm không có người ở, bóng đèn đã hỏng rồi.

Hơn nữa, đèn trong nhà tắm cho dù có tốt thì cũng không thể trong trạng thái đang bật.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng nhẹ hơn rất nhiều.

“Ào, ào.”

Cẩn thận lắng nghe, loáng thoáng có tiếng nước chảy truyền ra từ trong nhà tắm.

Thái Văn Giai không dám cử động, đèn sáng cũng thôi đi, sao còn có tiếng nước?

Nhìn thấy Kỷ Hoà bước lên phía trước, Thái Văn Giai không biết mình lấy dũng khí từ đâu, nắm chặt tay đi theo.

Càng đến gần nhà tắm, tiếng nước càng vang, trong đó còn xen lẫn tiếng hát của người phụ nữ.

“Em là chú chim nhỏ bị anh cầm tù, tình yêu nhận về ngày càng ít dần đi, em nhìn nụ cười của anh rạng rỡ trong mắt người khác… Em giống như một hình bóng mà anh có hay không cũng được, lạnh lùng nhìn dáng vẻ nói dối của anh…”

Thái Văn Giai nổi da gà khắp người, cô ấy khoanh tay lại, cùng với tiếng hát, xung quanh dường như có vô số dòng khí lạnh chạy về phía cô ấy.

Ai oán, lạnh lẽo… Lại mang theo đầy sự tiếc nuối.

Cô ta khóc vì sự ngu ngốc của mình, nhưng lại không biết làm thế nào để thoát ra.

Cuối cùng, cô ta chỉ có thể dùng cái chết để kết thúc tất cả.

Cùng với tiếng hát đột ngột dừng lại, cánh cửa nhà tắm vốn đang đóng kẽo kẹt một tiếng, mở hướng về phía trong phòng.

Cánh cửa hé mở, ánh đèn mờ ảo, mang theo một sức hút kỳ lạ, kêu gào bọn họ đi vào.

Thái Văn Giai đứng ở đằng sau Kỷ Hoà, nuốt nước bọt, hậm hực nói: “Chỗ này có gì đó không đúng.”

Lời này nói như không nói.

Cả căn phòng 404 đều tràn ngập không khí kỳ lạ.

Từ khi bọn họ bước vào đây, tình hình đã không đúng rồi.

Kỷ Hoà lấy ra một tấm bùa trừ tà đưa cho Thái Văn Giai: “Cầm lấy, ở bên ngoài đợi tôi.”

Thái Văn Giai sợ hãi nhận lấy, còn muốn nói cái gì đó thì đã thấy Kỷ Hoà đi vào nhà tắm rồi.

Nhà tắm tối đen như mực, đối với người bình thường thì không thể nhìn thấy đồ vật trong bóng tối, nhưng đối với Kỷ Hoà lại bóng tối còn giúp cô nhìn rõ hơn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)