Trái ngược với sự lộn xộn trong tưởng tượng, trong phòng 404 ngoại trừ một chiếc lò than đã tắt ở giữa ra thì không còn thứ gì khác.
Bàn, ghế, giường đã được dọn sạch từ lâu.
Sinh viên nữ phòng 402 đi lên phía trước, không biết lấy từ đâu ra vài tờ tiền cùng với bùa vàng, sau khi dùng bật lửa đốt liền ném vào trong lò than.
Từ những mảnh vụn còn sót lại ở trong lò than, có thể thấy cô ta thường xuyên làm như vậy.
Ngọn lửa bùng lên, mùi khói nhàn nhạt bao phủ khắp phòng.
Viên Viên ngửi thấy mùi này, mũi ngửi thử, bỗng nhiên nói: “Trước đây có người ngửi thấy mùi đồ bị đốt cháy, hóa ra là cô đốt!”
“Rốt cuộc cô đang làm gì vậy?”
Tiểu Văn trách hỏi.
Bình thường chỉ có lúc cúng bái thì mới đốt những thứ này.
Nhưng nghe người trong ký túc xá nói thường xuyên có thể ngửi thấy, nghĩ đến sinh viên nữ thường xuyên đốt, có khi nào lúc nào cũng cần phải cúng bái?
Nếu chỉ cúng bái thì cũng thôi đi, vì sao lại chọn cúng bái ở trong phòng 404?
Sinh viên nữ cúi đầu, nhìn chằm chằm ngọn lửa trong lò than, một lúc sau, cô ta nói: “Chị tôi đã chết ở đây, chị ấy bị người ta hại chết!”
Nói đến nửa câu sau, sinh viên nữ đột nhiên ngẩng đầu lên, hai con ngươi chỉ còn lại lòng trắng, nhìn đăm đăm vào tất cả mọi người ở trong phòng.
Viên Viên cách sinh viên nữ gần hơn chút, trái tim đập hẫng một nhịp, bị doạ đến ngồi phịch xuống dưới đất.
Tiểu Văn và Thái Văn Giai cách xa hơn một chút cũng sợ hãi ôm chặt lấy đối phương, nhanh chóng chạy ra xa sinh viên nữ.
“Ma!”
Ba người đều bị doạ, chỉ vào sinh viên nữ hét thầm một câu.
Người bình thường ai có thể làm cho lòng trắng trong mắt trắng đến như vậy, một chút con ngươi cũng không thấy!
Trong lúc ba người còn đang đắm chìm trong sợ hãi, sinh viên nữ vốn đang ngồi xổm ở trên mặt đất đột nhiên bay vọt lên, ngón chân chạm vào ngọn lửa, cánh tay dần mở rộng ra, tư thế cũng giống như cách một số ma nữ xuất hiện.
Thái Văn Giai bị dọa sợ đến mức không dám chớp mắt, lại không dám dời mắt.
Giây tiếp theo, cô ấy hoa mắt, sinh viên nữ vốn mặc bộ đồ ngủ sặc sỡ không biết vì sao lại biến thành một chiếc váy trắng bồng bềnh, chỉ còn lại con mắt toàn lòng trắng nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Ma nữ áo trắng!
Thái Văn Giai lập tức nhớ đến bóng trắng cô ấy nhìn thấy ở dưới toà ký túc xá.
Đợi đã!
Sinh viên nữ ở phòng 402 và ma nữ ở phòng 404 đều là cùng một người hay là một… quỷ?
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô ấy, cô ấy vô thức bắt lấy Tiểu Văn ở bên cạnh, muốn hấp thu một ít năng lượng. Kết quả, bắt lấy không khí rồi!
Cô ấy liếc mắt nhìn, sắc mặt càng trắng hơn.
Bên cạnh làm gì còn bóng dáng của Tiểu Văn, thậm chí cả căn phòng cũng chỉ còn lại cô ấy và ma nữ áo trắng ở trước mắt!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Còn chưa đợi Thái Văn Giai nghĩ thông, ma nữ áo trắng đó đã lao về phía cô ấy, cô ấy muốn cử động cũng không cử động được, trơ mắt nhìn ma nữ giơ tay bóp lấy cổ của cô ấy.
Cảm giác ngạt thở ùa đến chỉ trong nháy mắt.
Thái Văn Giai không hít thở được, bị ma nữ bóp lấy cổ rồi từ từ nhấc lên khỏi mặt đất.
“Cứu… cứu tôi.”
Cổ họng của Thái Văn Giai bị bóp chặt, giọng nói cũng nhẹ cực kỳ.
Có phải là cô ấy sẽ chết không?
Khung cảnh ở trước mắt dần trở nên mơ hồ, Thái Văn Giai tuyệt vọng nghĩ, đang nghĩ thì cô ấy liền nghe thấy bên trái truyền đến một giọng nói mát lạnh.
“Nhắm mắt lại, theo giọng nói của tôi, từ từ đi ra.”
Thái Văn Giai không rảnh nghĩ xem giọng nói này là của ai.
Cô ấy đau khổ mà nhắm mắt lại.
Trước mắt chìm vào trong bóng tối, chỉ còn lại giọng nói mát lạnh ở bên tai chỉ dẫn cô ấy.
Dường như cô ấy đã quên mất nỗi sợ khi sắp chết, đắm chìm trong giọng nói này, như đang chảy theo dòng suối trong veo, ngay cả linh hồn cũng được gột rửa.