Muốn lên tầng bốn, Kỷ Hoà và những người khác cần phải đi cầu thang phía bên phải.
Rất không may là có mấy chiếc đèn ở cầu thang bên phải bị hỏng rồi, còn chưa gọi người đến sửa.
Cả đoạn đường từ tầng một đến tầng bốn đều tối om.
Chỉ có một ít ánh sáng lọt vào từ bên ngoài cửa sổ.
Tiểu Văn và Viên Viên đều mở đèn pin điện thoại.
Vừa đi lên tầng hai thì liền thấy trên tầng có một chút ánh sáng lay động hắt xuống tầng dưới.
“Ai?”
Tiểu Văn và Viên Viên nín thở trong giây lát, đợi đến khi thấy người đi xuống, người đó còn nghi ngờ liếc mấy người họ một cái thì hai người các cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoá ra là người.
Bọn họ đang tự mình dọa mình mà.
Đi đến tầng bốn, hai bên trái phải đều có phòng ngủ, ở giữa có một hành lang công cộng.
Ánh đèn rất sáng, không tối tăm như lúc vừa nãy mới lên tầng.
Có mấy phòng ngủ đều khoá cửa ở bên ngoài rồi, có lẽ là tất cả mọi người đều về nhà rồi.
Men theo số phòng, bốn người Kỷ Hoà đi đến phòng 404.
Bởi vì đi lên từ phía cầu thang bên phải, số nhỏ ở bên trái, cho nên phòng 404 nằm sát phía bên trái của khu ký túc xá.
Phòng ngủ cũng chia theo số lẻ số chẵn, bên cạnh phòng 404 là phòng 402, đối diện mới là 403 và 401.
Viên Viên dũng cảm đi lên phía trước, cầm lấy ổ khoá cửa phòng 404 liếc nhìn vài cái.
Ổ khoá bám đầy bụi, trên ổ khoá còn có chút dấu vết rỉ sét.
“Khoá này không mở được.”
Viên Viên thử lắc ổ khoá, lại đẩy cửa nhưng không có tác dụng.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động, phòng 402 có người mở cửa.
Sinh viên nữ mặc một bộ đồ ngủ, trên tóc vẫn còn vài giọt nước, hình như vừa mới tắm xong, vẫn còn đang dùng khăn lau qua.
Nhìn thấy mấy người Kỷ Hoà ở trước phòng 404, nghi ngờ nói: “Phòng 404 không có người ở, hình như các cô đều không ở tầng này đúng không? Có chuyện gì à?”
“Ừ…”
Viên Viên và Tiểu Văn cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu rồi lại nhìn về phía Kỷ Hoà.
Kỷ Hoà quan sát sinh viên nữ này, đi một bước về phía cánh cửa phòng 402, thông qua cánh cửa đang hé mở, có thể nhìn thấy ba chiếc giường còn lại ở trong đều được dọn dẹp rất sạch sẽ, có vẻ không có người ở, hoặc là đã về nhà.
Chỉ còn lại sinh viên nữ trước mặt này ở lại ký túc xá.
Kỷ Hoà bình tĩnh nói: “Nghe nói 404 có ma, chúng tôi tò mò muốn đến xem.”
“Có ma?”
Động tác lau tóc của sinh viên nữ dừng lại, buồn cười nhìn mấy người một cái.
“Tôi ở ngay bên cạnh, nhưng từ trước đến nay đều chưa từng nghe nói có ma. Nếu thật sự có ma, trường học sao có thể để mọi người vào ở chứ?”
Viên Viên cau mày, hỏi ngược lại: “Vậy cô giải thích vì sao 404 lại bị khoá?”
“Có rất nhiều nguyên nhân để một căn phòng bị khóa lại, làm sao tôi biết được là nguyên nhân nào chứ?” Học sinh nữ nhún vai, dửng dưng nói: “Đã khuya rồi, người khác còn cần ngủ, các cô đừng có ở đây làm phiền người khác nghỉ ngơi nữa.”
Nói xong, sinh viên nữ quay về phòng, đang định đóng cửa lại.
Kỷ Hoà giơ tay lên chống lại ván cửa, nhìn chằm chằm vào sinh viên nữ: “Cô có biết cô đang làm gì không?”
Sắc mặt của sinh viên nữ đông cứng lại, nghi ngờ nhìn Kỷ Hoà.
“Không hiểu ra sao cả!”
Cô ta muốn đóng cửa lại, nhưng gân xanh ở trên cổ thấp thoáng muốn nổ tung, vẫn không thể đóng cửa được.
Cô ta nhìn về phía Kỷ Hoà, vẻ mặt có thêm phần hoảng loạn.
Một tay của Kỷ Hoà ngăn lại cửa, vẻ mặt bình tĩnh, cảm giác việc chống lại cũng không mất nhiều sức.
“Cô không phải người của trường chúng tôi!”
Sinh viên nữ nhìn Kỷ Hoà thêm vài lần, đột nhiên con ngươi run lên.
Đây chẳng phải là Kỷ Hoà sao?