Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 214: -

Chương Trước Chương Tiếp

“Phịch!”

Tiếng vang đột ngột dọa sợ Tiểu Văn và Viên Viên.

“A!”

Các cô ấy gào thét lên, khuôn mặt sợ hãi nhìn về phía cửa sổ cách đó không xa.

Chỉ thấy cửa sổ bị gió thổi tung mở toang ra, tấm rèm trắng bị gió thổi giống như những bóng ma đang phiêu đãng ở trong phòng.

Tiểu Văn và Viên Viên sợ đến mức ôm chặt lấy nhau, môi cũng hơi tái nhợt.

Còn chưa đợi hai người họ thích ứng thì ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập mạnh!

“Viên Viên, các cậu có đang ở trong phòng không?”

Là giọng nói quen thuộc của bạn cùng lớp.

“Tớ nghe thấy giọng nói, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Cậu đợi một chút…”

Chân của Tiểu Văn và Viên Viên đã mềm nhũn, muốn đứng dậy mở cửa cũng phải tốn rất nhiều sức lực.

Giọng nói bình tĩnh của Kỷ Hoà vang lên.

“Đừng mở cửa.”

Bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của Viên Viên khựng lại, đầu ngón tay run rẩy.

Giọng nói của bạn cùng lớp lại vang lên ở ngoài cửa.

“Tớ có thể đi vào xem không?”

Giọng nói này đúng thật là người cô ấy quen biết.

Giây tiếp theo, Viên Viên ngừng thở một nhịp, nếu cô ấy nhớ không nhầm thì người này đã về nhà rồi!

Buổi chiều người bạn này còn nói với cô ấy rằng người đó đã về đến nhà rồi.

Hiện tại sao lại xuất hiện ở cửa ký túc xá chứ?

Giọng nói ở ngoài cửa thay đổi.

Giọng nói của cô ta khi trầm khi cao.

“Vì sao không mở cửa cho tôi? Vì sao không để tôi đi!”

Giọng nói dần trở nên du dương, dường như đang hát một bài hát.

Viên Viên dũng cảm cẩn thận lắng nghe, giai điệu rất quen thuộc…

“Em là chú chim nhỏ bị anh cầm tù, tình yêu nhận về ngày càng ít dần đi, em nhìn cụ cười của anh rạng rỡ trong mắt người khác… Em giống như một hình bóng mà anh có hay không cũng được, lạnh lùng nhìn dáng vẻ nói dối của anh…”

Âm thanh dần đi xa.

Vành mắt Viên Viên đỏ hoe.

Từ bài hát này, cô ấy có thể nghe ra được nỗi sầu ai oán, cũng có thể nghe ra được sự si tình.

Người phụ nữ hát bài hát dường như rất muốn rời khỏi người yêu, rời khỏi mối quan hệ không bình đẳng này, nhưng dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi sự ràng buộc.

Cô ta là ai?

Rốt cuộc cô ta đã trải qua chuyện gì?

Viên Viên quay lại bàn, trong mắt vẫn còn ngấn lệ.

“Hình như cô ta đến để cầu cứu.”

Trong lòng của Viên Viên vẫn còn sợ, nhưng nỗi sợ này khi gặp phải sự đồng cảm sâu sắc thì ngược lại lại chuyển thành cảm xúc khác.

Cô ấy cảm thấy có lẽ người đó đến để cầu cứu bọn họ.

Tiểu Văn cũng nghe thấy giọng hát đó, nhưng so với Viên Viên thì sự xúc động của cô ấy ít hơn một chút.

Cô ấy đã từng nhìn thấy ma nữ đó, nếu ma nữ đó thật lòng muốn cứu giúp, cũng nên đi tìm người có thể giúp đỡ, vì sao phải tìm bọn họ? Bọn họ chỉ là hai sinh viên bình thường, có thể giúp cô ta cái gì chứ?

“Viên Viên, tớ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.” Tiểu Văn vỗ vào vai của Viên Viên, đưa cho cô ấy một tờ khăn giấy: “Có lẽ thứ đó muốn dùng cách này để lừa chúng ta thì sao?”

“Nhưng mà…”

Viên Viên dùng khăn giấy lau nước mắt, không đồng ý với cách nói của Tiểu Văn.

Nhưng nếu phải nói lý do để phản bác, Viên Viên lại không nói ra được, cô ấy chỉ cảm thấy giọng hát ấy vô cùng đau khổ.

Viên Viên nhìn về phía Kỷ Hoà, như đang muốn tìm kiếm sự đồng tình.

Cô ấy hỏi: “Chị Kỷ Hòa, chị có thể nhìn ra được cô ta muốn gì không? Có phải cô ta có nỗi oan khuất nào cần chúng ta giúp đỡ không?”

Kỷ Hoà im lặng một lúc rồi hỏi ngược lại: “Em muốn giúp cô ta không?”

Ánh mắt của Viên Viên sáng lên, nghe thấy lời này, cô ấy càng chắc chắn người phụ nữ ca hát đến để tìm kiếm sự giúp đỡ!

“Em… em muốn giúp cô ta.”

“Viên Viên!”

Tiểu Văn cau mày, giúp một con ma nữ?

Đầu tiên không nói đến bọn họ có làm được hay không, nếu ma nữ đột nhiên tấn công bọn họ, bọn họ phải tự vệ thế nào?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)