Lời vừa dứt, bố Đường An liền ngắt kết nối.
Phòng livestream chỉ còn lại hình ảnh của Kỷ Hoà.
Cô lặng lẽ thở dài.
Hy vọng lời của mình sẽ có tác dụng.
[Chuyện này… còn chưa giải quyết xong, sao lại cúp máy rồi, bố Đường An cũng quá cố chấp rồi đó? Ông ta không biết là Kỷ Hoà chưa từng bói sai bao giờ sao?]
[Nói thế nào nhỉ, nếu có cơ hội làm người thân sống lại, có lẽ tôi cũng sẽ không nghe lời khuyên.]
[Nhưng sao Đường An lại xảy ra chuyện? Bản thân cậu ta hình như không biết một cái gì cả.]
Sao Đường An lại xảy ra chuyện?
Kỷ Hoà đưa ra lời giải thích cho vấn đề này.
Trong trí nhớ của Đường An, người xảy ra tai nạn xe cộ là bố mẹ của cậu ta, nhưng trên thực tế, người xảy ra chuyện thật sự chính là Đường An.
Trên đường cậu ta đi về nhà bị đâm vào đuôi xe, lúc được đưa đến bệnh viện thì đã không còn thở rồi.
Nhưng vợ chồng nhà họ Đường khăng khăng đòi bệnh viện cứu chữa, còn dùng rất nhiều thiết bị lên người Đường An.
Phải đến một tháng rưỡi sau, bọn họ tìm ra cách đưa linh hồn của Đường An nhập vào cơ thể một lần nữa, lại đưa Đường An về nhà.
Sau khi Đường An tỉnh lại nghĩ rằng bố mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, hoàn toàn không nhớ thật ra người bị tai nạn là mình. Bố mẹ Đường An lại bởi vì phương pháp hồi sinh, cơ thể thường xuyên bị mất kiểm soát, bị linh hồn khác tuỳ ý chiếm hữu, dẫn đến việc Đường An có sự nghi ngờ.
Thái Văn Giai ở bên cạnh càng nghe càng trừng lớn mắt.
Trên thế giới này, những thứ cô ấy không biết còn quá nhiều.
Không biết nghĩ đến cái gì, cô ấy cúi đầu xuống, gõ chữ trên điện thoại. Một lúc sau, màn hình điện thoại của Kỷ Hòa sáng lên.
Là tin nhắn Wechat Thái Văn Giai gửi đến.
Cô ấy ngại nói ra, lại rất tò mò nên chỉ có thể dùng cách này.
Oishi (Thượng Hảo Giai): Hiện tại Đường An phải làm sao? Cậu ta thật sự sống lại, sau này chẳng phải sẽ đi hại người khác sao.
Kỷ Hoà không trả lời.
Nếu thật sự đến mức đó, cô sẽ ra tay giải quyết.
Dù sao cô cũng đã nhận hai nghìn tệ này rồi.
Người kết nối thứ ba là một học sinh nữ buộc tóc đuôi ngựa hai bên.
Nhìn vào hoàn cảnh xung quanh, có lẽ là trong ký túc xá.
Ngồi bên cạnh cô ấy còn có một học sinh nữ đeo kính, nhìn trông rất mọt sách.
“Em chào chị Kỷ Hoà!”
Học sinh nữ buộc tóc đuôi ngựa hai bên vẫy tay chào màn hình, nụ cười rất ngọt ngào.
Học sinh nữ đeo kính dè dặt gật đầu với Kỷ Hòa, cũng tính là chào hỏi.
“Chị Kỷ Hòa, chị có thể xem giúp chúng em không, có phải là trong ký túc xá của chúng em có thứ gì đó không sạch sẽ không? Mấy hôm nay thi xong, người ở trong ký túc xá đều đi gần hết rồi, những người như chúng em sẽ xin ở lại trường. Nhưng mấy đêm gần đây có xảy ra chút chuyện lạ…”
“Em nhớ rõ buổi tối đóng cửa sổ phòng rồi, ngày hôm sau lại bị tỉnh dậy vì lạnh, vừa mở mắt ra thì thấy cửa sổ mở toang ra. Còn có khi em ngủ, em sẽ luôn nghe thấy một vài tiếng động, như có người đang nói chuyện bên tai em, Tiểu Văn cũng nói mình nghe thấy, hơn nữa cậu ấy còn tận mắt nhìn thấy!”
Học sinh nữ đeo kính tên là Tiểu Văn, nghe thấy bạn cùng phòng nói đến mình, cô ấy mím môi nói: “Thư viện ở trường vẫn luôn mở cửa, buổi tối hôm đó em đợi đến khi đóng cửa rồi mới đi về, vừa mới đi đến dưới ký túc xá thì liền thấy cửa sổ tầng bốn phản chiếu một bóng người màu trắng.”
Cô ấy nói đến đây liền run rẩy cả người: “Em thậm chí còn nhìn thấy mặt của cô ta, cô ta cứ nhìn chằm chằm vào em, lúc đó em thật sự sợ giật bắn người, đến lúc phản ứng lại đã không thấy ai nữa. Em không để ý lắm, nhưng sau đó Viên Viên đi nghe ngóng, chúng em mới biết vốn dĩ căn phòng đó không có người ở!”
Lá gan của hai học sinh nữ cũng không quá lớn, nói đến đây đều cảm thấy toàn thân ớn lạnh, trùm chặt thảm len lên người.
Nói đến đây cũng thấy lạ, buổi tối mùa hè, cho dù có lạnh hơn nữa thì cũng không nên giống như hai người họ, quần áo dài tay, trên người còn khoác một tấm thảm len.
Hơn nữa, ngay cả điều hoà bọn họ cũng không bật!