Bố mẹ không cố chấp nữa, Đường An cũng lùi một bước, từ chức dọn về nhà.
Nhưng từ khi xuất viện, Đường An phát hiện, cứ mấy ngày bố mẹ mình lại đổi thành người khác.
Ban đầu, người bố luôn im lặng trở nên thích nói chuyện, sau đó ông ấy không nói nữa, lại thích cầm điện thoại di động lướt đủ thứ video ngắn, sau đó nữa, ông ấy lại thích chơi game.
Mà mẹ cũng giống vậy, trước kia mẹ hiền lành thích sạch sẽ, nhưng có vài ngày, mẹ hoàn toàn không quan tâm đến căn nhà đang bừa bộn. Mấy ngày tiếp theo, bà ấy còn gọi đồ ăn ở bên ngoài mà trước kia bà ấy luôn gọi là thực phẩm rác.
Đến mấy ngày gần đây, loại thay đổi này càng lúc càng nhanh.
Thường trong một giây, bố vẫn còn đang chơi game, giây kế tiếp đã bắt đầu vận động. Mẹ đang ăn đồ ăn gọi bên ngoài, giây tiếp theo đã chạy vào phòng trang điểm.
Đường An thử dò xét nhiều lần, những chuyện mà chỉ có cậu ta và bố mẹ mình biết, bọn họ cũng biết.
Dường như trí nhớ thì đúng, nhưng người thì không còn giống nữa.
Hơn nữa, mỗi ngày đều khác.
[Bố mẹ thay đổi sao? Tính cách thay đổi thế này thì cũng hơi cực đoan rồi đó.]
[Hơi giống như bị đa nhân cách nhỉ? Nhưng nếu như là đa nhân cách thì cũng quá rồi.]
[Thật sự vẫn còn người thông linh sao? Trước kia tôi cũng từng nghe nói đến, nhưng không có cơ hội để thấy, thật tò mò làm sao mà người thông linh lại biết mình có thể thông linh?]
[Lúc trước thôn của tôi có một vị thần bà, bố mẹ tôi nói lúc tôi còn nhỏ có một lần bị trúng tà. Nhưng tôi không có nhớ lắm, chỉ nhớ đôi mắt kia rất đáng sợ, chắc cũng giống với anh này.]
Cuối cùng Đường An cũng đã kể xong, nhìn về phía ống kính lần nữa.
“Streamer, cô có thể xem giúp tôi rốt cuộc bọn họ bị thế nào không? Có phải vì thông linh không…”
“Thì ra là vậy.”
Kỷ Hòa không trả lời câu hỏi của Đường An mà chỉ nói ra bốn chữ này.
Đường An nghe vậy thì nghi hoặc.
Thì ra là vậy là sao?
“Người thông linh, vừa có thể kết nối âm dương, còn có thể chỉ dẫn vong hồn, cũng khó trách cậu không nhớ được gì cả.”
“Tôi… Quên gì à?”
Trong màn hình, Đường An giống như đang bị nhấn tạm ngừng vậy, cả người cứng ngắc.
Ở sau lưng cậu ta, từng ngọn nến từ từ bị thổi tắt.
Đến khi chỉ còn ngọn nến cuối cùng, đột nhiên cả người Đường An run lên, nhắm mắt lại, ngã về phía sau.
Một đôi tay đỡ lấy Đường An.
Một đôi vợ chồng trung niên xuất hiện trong màn hình.
Người đàn ông trung niên có dáng vẻ giống hệt Đường An, chỉ nhìn một cái, sẽ không ai nghi ngờ quan hệ giữa bọn họ.
Người phụ nữ cẩn thận đỡ Đường An lên giường, lại ngồi xổm xuống, nhìn ngọn nến duy nhất còn đang cháy, không nhịn được thổi tắt nó đi.
Nhưng cho dù thổi thế nào, ngọn nến kia vẫn cháy, thậm chí không có một chút lay động.
Bà ta cố gắng hết lần này đến lần khác.
Nhưng vẫn không được.
Kỷ Hòa nhìn hành động của người phụ nữ, giọng nói bình thản nhưng cương quyết.
“Cưỡng ép linh hồn của cậu ta ở lại nhân gian, hai người có biết hậu quả sẽ ra sao không.”
Vẻ mặt của hai vợ chồng trung niên lập tức thay đổi.
Đó là vẻ kinh hoàng và buồn rầu.
Rất nhanh sau đó, bọn họ khôi phục tâm trạng, người đàn ông trung niên nhìn vào ống kính nói: “Cô không hiểu, chúng tôi không còn cách nào khác!”
“Nó còn trẻ như vậy, không nên chịu hậu quả thế này!”
Người phụ nữ lau khóe mắt, nói ra từng câu từng chữ.
Sắc mặt Kỷ Hòa không đổi, cô nhìn gương mặt hai vợ chồng, lộ vẻ hơi bất đắc dĩ.
“Hai người làm như vậy, không phải là cứu cậu ta, mà là hại cậu ta! Đến khi toàn bộ ngọn nến đều tắt hết, cả đời này cậu ta sẽ bị vây trong cơ thể này, dù cơ thể có thối rữa, cậu ta cũng không thể rời đi.”
“Cuối cùng, cậu ta sẽ trở thành một cương thi, không thể bước vào luân hồi.”