Đương nhiên, cướp đồ là không đúng.
Cho dù có như thế nào thì cũng không được bắt chước theo.
Kỷ Hòa bổ sung một câu: “Cướp là cách cuối cùng, tôi nghĩ anh sẽ không làm đến mức đó đâu.”
Diệp Tử Kiện miễn cưỡng gật đầu, anh ấy không tự tin với bản thân mình lắm.
Quan trọng là anh ấy cũng không thân quen gì với người kia, chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới mà thôi.
“Bây giờ tôi sẽ liên lạc với cô ta…”
“Đừng vội, chờ sau khi em trai anh tỉnh lại rồi hẵng liên lạc.”
Kỷ Hòa nhắc nhở.
Diệp Tử Kiện không ngốc, vừa nghe Kỷ Hòa nói vậy liền hiểu ra.
Lúc này Diệp Tử Khang và người phụ nữ kia đang gặp nhau trong mơ.
Sau khi Diệp Tử Kiện ngắt kết nối, Kỷ Hòa lại nhấn kết nối ngẫu nhiên.
Người thứ hai được kết nối là một người đàn ông trẻ tuổi.
Đèn trong nhà có chút mờ ảo, mơ hồ có thể thấy mấy ngọn nến có cái đang cháy có cái đã tắt, dài ngắn không giống nhau đang bày trên sàn nhà.
Người đàn ông tên là Đường An, giọng nói cậu ta khàn khàn trầm thấp: “Có thứ cướp cơ thể của bố mẹ tôi.”
Lúc nói câu này xong, cả gương mặt Đường An như ép vào ống kính, khiến người ta thấy rõ sự tương phản mãnh liệt của con ngươi màu đen và tròng trắng mắt.
Cậu ta rũ mắt, mi mắt cũng rũ, trên đó có thể thấy rất nhiều vân nhỏ, mang đến cảm giác già nua ốm yếu.
[Ôi mẹ… Con mắt phóng đại nhìn dọa người quá.]
[Nhìn còn trẻ thế mà, sao mắt lại như ông cụ mấy chục tuổi thế?]
[Quào! Cướp cơ thể? Vậy chắc chắn là quỷ!]
Kỷ Hòa nhìn đôi mắt của Đường An, chân mày lập tức nhíu lại.
Kỳ quái.
Cô không nhìn được tướng mạo của cậu ta!
Đường An không nhìn ống kính, chỉ nói thật nhỏ.
“Lúc tôi còn nhỏ, bố mẹ đã nói với tôi, bọn họ là người thông linh.”
Thái Văn Giai đang ngồi trên sô pha vừa nghe như vậy, vội vàng cầm điện thoại bắt đầu tra xét.
Người thông linh, có vài nơi thì phụ nữ bị gọi là thần bà.
Linh hồn của bọn họ có thể kết nối với hai giới âm dương, linh hồn có thể được chỉ dẫn từ dương gian đến âm giới, nếu người thân muốn hỏi, bọn họ cũng có thể đưa linh hồn từ âm giới về lại dương gian.
Cơ thể là của bọn họ, linh hồn kia cũng vậy.
Giống như là vật chứa hơn.
“Lúc còn nhỏ, tôi thường xuyên tham dự đám tang cùng bố mẹ, đến nhà tang lễ. Không phải lần nào cũng cần đến người thông linh, nhưng tôi nhớ rất rõ lần nào sau khi bố mẹ sử dụng năng lực thông linh xong, bọn họ giống như không còn là mình nữa vậy, phải mấy ngày sau mới trở về bình thường.”
“Nhưng lần này, tình hình hoàn toàn không giống với lúc trước.”
Nói đến đây, ngọn nến sau lưng Đường An dường như bị gió thổi qua, tắt một cây.
Đường An vẫn tiếp tục nói.
“Ba tháng trước, bố mẹ gặp tai nạn xe, lúc ấy tôi làm việc ở nơi khác, khi biết tin thì vội vàng trở về. Cũng may tình trạng của bọn họ không quá nghiêm trọng, bọn họ ở trong bệnh viện hơn một tháng thì xuất viện.”
“Hôm xuất viện, bọn họ nói với tôi, sau này sẽ không làm người thông linh nữa. Đương nhiên tôi rất vui, từ khi tôi bắt đầu đi làm, đã nhắc đến việc này rất nhiều lần, bảo bọn họ đừng làm người thông linh nữa, chuyện này không tốt cho sức khỏe, tôi đã có thể phụng dưỡng bọn họ rồi. Lần tai nạn xe này, cũng là vì bọn họ tham gia đám tang xong trở về, cơ thể bị yếu đi.”
Bố mẹ quyết định không làm người thông linh nữa, đối với Đường An thì đây là chuyện tốt.
Cậu ta cũng nói không rõ bởi vì chuyện thông linh, bố mẹ của cậu ta đã gặp chuyện rất nhiều lần. Là con một, cậu ta nên ở bên cạnh chăm sóc bố mẹ, nhưng vì chuyện này, cậu ta quyết định đi làm ở nơi khác, mắt không thấy thì tim không đau.