Tần Mân Dữ nhìn chằm chằm vào Kỷ Hòa.
Hành động của bọn họ sẽ phải chịu hậu quả gì?
“Lén đổi mệnh cách, vốn là hành động nghịch thiên. Đợi đến khi lấy lại được mệnh cách của mình, họ tự khắc sẽ phải chịu phản phệ. Nhẹ thì bị thương nặng tàn tật, nặng thì tuyệt tử tuyệt tôn.”
“Tốt, tốt...”
Tần Mân Dữ nói xong, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.
Nhưng có gì tốt chứ?
Nhà tan cửa nát rồi.
Kỷ Hòa không nói hết, đối với gia đình Tần Trí Phú, tuyệt tử tuyệt tôn là điều tất nhiên. Nếu bọn họ chọn một người bình thường để đổi mệnh cách thì kết cục thảm nhất cũng chỉ là tuyệt tử tuyệt tôn.
Nhưng Tần Mân Dữ thì khác, mệnh cách của anh ta không phải người bình thường có thể chịu được.
Trước khi tuyệt tử tuyệt tôn, bọn họ còn phải chịu rất nhiều đau khổ, sau khi chết, bọn họ sẽ không được siêu thoát mà phải xuống địa ngục chịu đủ mười tám tầng cực hình.
Chỉ tiếc cho mệnh cách tốt như vậy của Tần Mân Dữ.
Kỷ Hòa bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Ninh Bình đi theo sau cô, đôi mắt sâu xa đánh giá cô.
Sắp đến cửa Sở Cảnh sát, Thái Văn Giai đã đợi sẵn ở đó.
“Đội trưởng Ninh.”
Kỷ Hòa đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn Ninh Bình: “Nếu anh không nói nữa thì tôi đi đấy.”
Ninh Bình giật mình trong lòng, đúng là thần thông quảng đại.
“Đúng là có chuyện chúng tôi muốn nhờ cô giúp đỡ.”
Nửa năm trở lại đây, thành phố A đã xảy ra năm vụ án mạng, vụ đầu tiên xảy ra vào đầu tháng hai, sau đó mỗi tháng đều xảy ra một vụ án mạng, không có quy luật về thời gian. Vụ án mạng gần đây nhất xảy ra cách đây bảy ngày.
Năm nạn nhân đều chết trong tình trạng tương tự, đều bị móc mắt, điểm khác biệt là giới tính và độ tuổi của họ không giống nhau.
Sau khi điều tra nhiều chứng cứ, cảnh sát cho rằng thành phố A đã xuất hiện một tên giết người hàng loạt, họ quyết định hợp nhất năm vụ án này để điều tra.
“Chúng tôi đã điều tra rất lâu nhưng liên quan tới hung thủ thì không có một manh mối nào.”
Ninh Bình nói những lời này, trên mặt vừa bất lực vừa bực bội, sắp đến tháng bảy rồi mà bọn họ vẫn chưa tìm được một sợi lông của hung thủ, làm sao anh ấy không sốt ruột cho được.
“Cũng chính vì vậy, trong cục có người bàn tán, nói những vụ án này... có thể là do ma quỷ gây ra.”
Ninh Bình tin vào những điều này.
Năm ngoái anh ấy đã gặp đại sư Thường Toàn, biết trên thế giới này thực sự có những cao nhân như vậy.
Đặc biệt Kỷ Hòa còn là người mà ngay cả đại sư Thường Toàn cũng tin tưởng.
Anh ấy cố ý nói với cấp trên một câu, sắp xếp cho Kỷ Hòa và Tần Mân Dữ gặp mặt, một là để nợ Kỷ Hòa một ân tình, sau này dễ mở lời nhờ giúp đỡ, hai là để Kỷ Hòa có lý do đến Sở Cảnh sát Thành Đông, tiện cho bọn họ trao đổi.
Kỷ Hòa hỏi: “Xác chết còn không?”
“Còn, ở trong nhà xác. Tôi đưa cô đến đó.”
Nhà xác cách Sở Cảnh sát mười mấy phút lái xe.
Thái Văn Giai còn chưa xuống xe đã nhìn thấy biển hiệu của nhà xác, cô ấy trợn tròn mắt, nhỏ giọng hỏi Kỷ Hòa: “Cô Kỷ, chúng ta đến đây làm gì vậy?”
Thực ra Kỷ Hòa không gọi cô ấy, là cô ấy tự đi theo.
Cô ấy thực sự lo lắng cho tình hình của Tần Mân Dữ, muốn tìm cơ hội hỏi Kỷ Hòa.
“Điều tra vụ án.”
“Hả?”
Thái Văn Giai ngây người.
Sao cô Kỷ còn phải kiêm thêm điều tra vụ án nữa?
Thấy Kỷ Hòa và Ninh Bình đi vào, cô ấy cũng không dám ở một mình, vội vàng đi theo.
Nhà xác không cho người ngoài vào.
Thái Văn Giai chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Kỷ Hòa vừa vào phòng, không cần Ninh Bình chỉ, cô ấy đã biết được những thi thể nào có vấn đề.
Trong này có mấy thi thể, trong đó có hai thi thể khác biệt.
Tất nhiên là khác biệt trong mắt Kỷ Hòa.
“Còn ba thi thể nữa đâu?”
Ninh Bình còn chưa kịp lật tấm vải trắng lên thì đã nghe thấy giọng nói của Kỷ Hòa.
Hình như vừa nãy anh ấy không nói là trong này chỉ có hai thi thể?
Là Kỷ Hòa tính ra được sao? Hay là cô nhìn ra được vấn đề gì?