Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 203: -

Chương Trước Chương Tiếp

“Cô... cô!”

Tần Hải chỉ tay vào Thái Văn Giai, hồi lâu nhưng không thốt ra được một chữ nào.

Ngược lại còn tức đến nghẹn họng.

Tần Trí Phú nhìn Thái Văn Giai với vẻ mặt sâu xa, quát Tần Hải: “Được rồi, đây là đồn cảnh sát. Bây giờ quan trọng nhất là tình hình của Mẫn Dữ, đội trưởng Ninh, anh xem chúng tôi có thể gặp Mẫn Dữ khi nào?”

Đội trưởng Ninh trầm giọng nói: “Tần Mẫn Dữ tạm thời không được gặp ai.”

“Cái này...”

Tần Trí Phú nhíu mày như đang lo lắng cho Tần Mẫn Dữ: “Vậy đội trưởng Ninh, nếu Mẫn Dữ muốn gặp chúng tôi thì làm phiền anh nói với chúng tôi một tiếng.”

“Được.” Đội trưởng Ninh gật đầu, ra hiệu cho cảnh sát bên cạnh đưa Tần Trí Phú và Tần Hải ra ngoài, anh ta nhìn Kỷ Hòa vừa vào vẫn chưa lên tiếng, nói: “Cô Kỷ Hòa, tôi tên là Ninh Bình, là đội trưởng đội Hình Sự số một của Sở Cảnh sát Thành Đông. Tần Mẫn Dữ muốn gặp cô, cô theo tôi vào đi.”

“Làm phiền rồi.”

Kỷ Hòa đáp.

Tần Trí Phú và Tần Hải vừa đi đến cửa thì nghe thấy lời này, bước chân khựng lại.

Kỷ Hòa?

Bố con họ cùng nhìn về phía Kỷ Hòa, chạm phải đôi mắt đen láy của cô, cả người họ cứng đờ, vội vàng quay đầu đi.

Là streamer kết nối với Tần Mẫn Dữ tối qua đó sao?

Tại sao cô ấy lại nhìn họ bằng ánh mắt như vậy?

Cô ấy có biết gì không?

“Bố...”

Tần Hải khẽ gọi một tiếng, muốn nói gì đó.

Tần Trí Phú cau chặt mày: “Về nhà rồi nói!”

Kỷ Hòa đi theo đội trưởng Ninh, đi qua hành lang đến một phòng thẩm vấn.

Qua tấm kính trên cửa sổ, Tần Mẫn Dữ đang ngồi trên một chiếc ghế.

Anh ta ngồi thẳng lưng, nhắm mắt.

“Bình thường thì không thể gặp nghi phạm nhưng cấp trên cũng đã lên tiếng, có thể phá lệ cho các người gặp một lần. Nếu tối qua cô không kéo dài thời gian thì có lẽ hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn.”

Đội trưởng Ninh ra hiệu cho người mở cửa, dẫn Kỷ Hòa đi vào.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tần Mẫn Dữ từ từ mở một mắt, anh ta nghiêng đầu nhìn Kỷ Hòa.

Đội trưởng Ninh quan sát, đi đến một góc hẻo lánh rồi dừng lại.

Mặc dù đồng ý cho Kỷ Hòa và Tần Mẫn Dữ gặp nhau nhưng vẫn phải cảnh giác một chút.

Kỷ Hòa mở lời: “Anh bị người khác đổi mệnh cách. Người nhà anh vốn không nên chết, cũng không nên chịu những đau khổ này.”

Tần Mẫn Dữ từ từ nắm chặt bàn tay đang đặt trên bàn.

Anh ta nhìn nắm đấm của mình, trong con mắt lành lặn kia ẩn chứa sự khó hiểu.

Một lúc sau, anh ta phát ra một âm thanh từ cổ họng: “... Là ai?”

“Bác cả của anh.”

(*) Ở TQ không tính là bác cả bác hai mà sẽ phân biệt theo nam nữ, ví dụ như chị cả là bác gái cả, anh hai là bác trai cả, anh ba là bác trai hai.

Chiếc ghế dưới người Tần Mẫn Dữ đột nhiên trượt ra, trong phòng thẩm vấn vang lên một tiếng ma sát chói tai.

Biểu cảm trên mặt anh ta thay đổi rất nhanh, cuối cùng trở nên chết lặng.

“... Tại sao?”

Anh ta không nghi ngờ lời Kỷ Hòa, anh ta hiểu rõ Tần Trí Phú và những người khác là loại người như thế nào.

Nhưng tại sao họ lại làm như vậy?

Gia đình anh ta chưa từng nợ nần gì họ!

“Tại sao ư? Chỉ vì lòng tham thôi.”

Kỷ Hòa hờ hững nói.

Con người đều có ham muốn, đều là những cái hố không đáy.

Có người có thể kiềm chế được bản thân, có người lại trở thành nô lệ của ham muốn.

“Cô sẽ giúp tôi thế nào?”

“Lấy lại mệnh cách cho anh.”

Kỷ Hòa hơi dừng lại, nhìn Ninh Bình, anh ta vẫn luôn quan sát cuộc trò chuyện của hai người, nhận ra ánh mắt của Kỷ Hòa, anh ta cũng nhìn lại.

Kỷ Hòa tiếp tục nói: “Lấy lại mệnh cách chỉ để kiếp sau anh có thể nối lại duyên phận với vợ mình. Kiếp này anh đã giết người, không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, kiếp sau của anh cũng sẽ bị ảnh hưởng, sống không được như ý.”

“Tôi biết. Vậy còn họ thì sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)