Cảnh sát vẫn đang khẩn trương tháo gỡ bom.
Bọn họ cũng muốn nhanh lên nhưng những quả bom mà Tần Mân Dữ thiết kế chính là để kéo dài thời gian của bọn họ, mỗi quả bom đều được nối với những quả bom khác, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ dẫn đến nổ liên hoàn.
Mấy chuyên gia tháo gỡ bom cùng lúc tiến hành tháo gỡ cũng phải mất mấy phút.
Trong lúc các chuyên gia tháo gỡ bom đang bận rộn, tầm mắt của cảnh sát cũng tập trung chặt chẽ vào phòng livestream của Kỷ Hòa.
Hy vọng Kỷ Hòa có thể kéo dài thời gian cho bọn họ.
Trên màn hình phát sóng trực tiếp, số người xem chỉ còn ba mươi sáu người, toàn bộ đều là nhân viên chính thức.
Bão bình luận cũng hiếm khi yên tĩnh như vậy.
Có lẽ Tần Mân Dữ đã cắt đủ ngón tay của tổng giám đốc Lâm, anh ta dừng động tác, dí dao vào vị trí trái tim của tổng giám đốc Lâm.
Anh ta cúi đầu, khuôn mặt đáng sợ phóng to trong tầm mắt của tổng giám đốc Lâm.
Tổng giám đốc Lâm đã đau đến mức mất đi lý trí, nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Tần Mân Dữ, đồng tử vẫn co lại dữ dội.
Đặc biệt là khi nhìn vào hốc mắt không có nhãn cầu của Tần Mân Dữ, thân thể ông ta đột nhiên ngả về phía sau, kéo đổ cả ghế xuống đất.
Đầu của tổng giám đốc Lâm đập mạnh xuống đất, phát ra một tiếng động trầm đục.
Chỉ thấy mắt của tổng giám đốc Lâm trợn ngược lên, ngất đi.
Tần Mân Dữ khinh thường nói: “Đồ bỏ đi.”
Anh ta bước qua tổng giám đốc Lâm, giẫm một chân lên những ngón tay đứt lìa.
Khổng Bằng rùng mình, như thể ngón tay của chính mình bị giẫm lên.
Hắn ta nhìn Tần Mân Dữ đi đến trước mặt mình, chút khí thế ngạo mạn trước đó đã tan biến hết từ khi nhìn thấy cảnh bố mình bị bắt.
Hắn ta run rẩy nhìn Tần Mân Dữ, cầu xin: “Tần Mân Dữ, anh tha cho tôi, tôi có thể cho anh bất cứ thứ gì! Nếu anh muốn Thụy Tú, tôi cũng sẽ đưa nó cho anh, tôi không cần nữa!”
“Câm miệng!”
Đáy mắt Tần Mân Dữ lóe lên một tia đỏ ngầu, tay giơ lên, dao hạ xuống, một miếng thịt trên cánh tay của Khổng Bằng bị anh ta cắt xuống.
Kỷ Hòa khẽ nhíu mày.
Không ổn rồi.
“Tần Mân Dữ, chuyện của em gái và vợ anh đúng là có liên quan đến nhà họ Khổng, đến những người này nhưng bọn họ chỉ là những con dê thế tội. Anh muốn biết sự thật thì không thể giết Khổng Bằng.”
Động tác moi thịt của Tần Mân Dữ khựng lại, anh ta quay sang nhìn Kỷ Hòa.
“Cô đang nói gì vậy?”
“Theo mệnh cách của anh, bố mẹ anh phải sống thuận buồm xuôi gió, bạc đầu giai lão, em gái anh cũng phải có một đoạn nhân duyên tốt đẹp, còn anh và vợ anh thì càng có duyên phận ba đời, mỗi đời đều ân ái mặn nồng.”
“Kỷ Hòa, cho dù cô muốn bịa chuyện để ngăn cản tôi thì cũng phải dùng chút đầu óc chứ!”
“Tôi nói thật hay giả, trong lòng anh tự có câu trả lời. Tần Mân Dữ, tôi hỏi anh lần cuối, anh có muốn gặp lại vợ mình không?”
Tần Mân Dữ nhìn Kỷ Hòa trên màn hình, rõ ràng bọn họ cách nhau hàng nghìn dặm nhưng khi nghe thấy câu này, anh ta lại cảm thấy Kỷ Hòa như đang đứng ngay trước mặt mình, giọng nói như sấm sét bên tai.
Sao anh ta lại không muốn chứ.
Ba năm nay, mỗi đêm anh ta đều không dám nhắm mắt.
Chỉ cần nhắm mắt lại, anh ta sẽ nhớ đến đêm hôm đó.
Nếu đêm hôm đó, anh ta về nhà sớm hơn một chút, nếu anh ta chú ý hơn một chút, sẽ không cho bọn Khổng Tường cơ hội làm hại vợ anh ta!
Nhưng đó đều là nếu như.
Đêm đó, anh ta xông vào đám cháy, muốn tìm kiếm bóng dáng của vợ mình. Cột nhà đổ xuống thiêu cháy nửa bên mặt anh ta, cổ họng anh ta cũng vì hít quá nhiều khói mà trở nên như bây giờ.
Cuối cùng, đám cháy cũng được dập tắt, anh ta mới nhìn thấy thi thể của vợ mình trong đống đổ nát.
Anh ta không bảo vệ được em gái, ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ được.
Anh ta hận không thể chết ngay trong đêm hôm đó, chứ không phải như bây giờ, sống dở chết dở.