Vẻ mặt của tổng giám đốc Trương và tổng giám đốc Lâm xám xịt, thậm chí không dám phát ra chút tiếng động nào.
Nhật ký không ghi tên họ, nhưng cả hai rất rõ ràng, Tần Mân Dữ bắt họ đến đây chắc chắn là đã biết chuyện gì đó.
Khổng Bằng cúi đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm vào bắp đùi bị thương của mình, tâm trạng càng thêm bất an.
Lúc trước hắn ta đã nói phải nhổ cỏ tận gốc, bố hắn ta lại mềm lòng, tha cho Tần Mân Dữ!
Hắn ta nhìn sang tổng giám đốc Trương và tổng giám đốc Lâm bên cạnh, sắc mặt càng thêm u ám.
Không sao, chỉ cần có thể kéo dài thời gian, chắc chắn bố hắn ta sẽ phái người đến cứu hắn ta!
Khổng Bằng đứng thẳng người dậy, vô tình kéo căng miệng vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Họ Tần... không, Tần Mân Dữ, có chuyện gì cũng có thể thương lượng, anh không cần phải đi đến bước đường này.”
Đôi mắt lạnh lùng vô hồn của Tần Mặc Dữ liếc Khổng Bằng một cái.
Anh ta bước tới, con dao trong tay chợt lóe lên trước mặt Khổng Bằng.
Khổng Bằng sợ tới mức rụt người lại: “Tần Mân Dữ, chỉ cần anh tha cho chúng tôi, chúng tôi có thể đáp ứng anh bất cứ thứ gì.”
“Đúng đúng đúng, tổng giám đốc Tiểu Khổng nói đúng, anh thả chúng tôi ra, điều kiện gì cũng có thể thương lượng.”
Tổng giám đốc Trương liên tục phụ họa.
Chưa kịp để ông ta hít một hơi nói hết câu, một con dao khác đã cắm vào đùi ông ta.
Khoảng cách với bộ phận nào đó chỉ chưa đầy vài cm.
Tổng giám đốc Trương há hốc mồm, kêu lên một tiếng, cả người run rẩy.
Một mùi hôi thối bốc lên từ nửa người dưới của ông ta.
Ông ta bị dọa tè ra quần.
Nỗi đau thể xác và tra tấn tâm lý khiến má tổng giám đốc Trương đỏ bừng.
Ông ta bắt đầu há mồm thở dốc, bộ dạng dường như không thở nổi.
Thẩm Lan nhìn thấy cảnh này, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
Cô ấy nhớ ra... “Mân Dữ, tổng giám đốc Trương bị hen suyễn!”
Nói lời này xong, Thẩm Lan mới phản ứng lại, cho dù có bị hen suyễn thì sao, hôm nay Tần Mân Dữ rõ ràng sẽ không tha cho họ, chết sớm hay chết muộn có khác gì nhau.
Nhưng tại sao cô ấy cũng nằm trong số đó?
Cô ấy chưa bao giờ làm tổn thương ai cả!
Tần suất thở dốc của tổng giám đốc Trương ngày càng nhanh, đến cuối cùng đã hoàn toàn không thở nổi, khuôn mặt đỏ bừng của ông ta cũng dần trắng bệch, miệng lí nhí nói: “Thuốc... đưa thuốc cho tôi...”
Tần Mân Dữ giơ con dao lên, không nhúc nhích.
Khoảng hơn một phút sau, động tác của tổng giám đốc Trương dần dần yên tĩnh lại, ông ta dựa lưng vào ghế, mắt đã khép lại.
Tất cả mọi người đều trơ mắt vào tổng giám đốc Trương không còn thở nữa.
[Đm, đm! Chết người thật sao! Tôi đã báo cảnh sát rồi!]
[Chủ kênh mau nghĩ cách đi, cô cứ trơ mắt nhìn những người này chết sao?]
[Dù sao đều là lũ cặn bã, có gì tốt mà cứu? Chết thì chết thôi]
[Đúng vậy, sao phải cứu loại người cặn bã này? Nghĩ đến em gái thần tượng của tôi chết đáng thương như vậy như vậy, tôi ủng hộ thần tượng của tôi báo thù!]
Khổng Bằng và tổng giám đốc Lâm đều bị dọa sợ không nhẹ.
Việc xấu họ làm cũng không ít, nhưng hình như tận mắt chứng kiến một người chết ngay trước mắt như thế này thì quá ít.
Hơn nữa, điều khiến họ lo lắng nhất là có lẽ người tiếp theo chính là mình.
Ngay lúc này, Tần Mân Dữ di chuyển.
Khổng Bằng và tổng giám đốc Lâm đều chung một nhịp đập, căng thẳng nhìn Tần Mân Dữ, lúc này trong mắt họ, Tần Mân Dữ giống như tử thần vậy, họ chỉ chờ anh ta vung dao xuống, đưa ra phán xét.
Tần Mân Dữ không đi về phía họ, mà quay người trở lại bàn máy tính.
“Không cần các người báo cảnh sát, bây giờ cảnh sát hẳn đã canh giữ bên ngoài biệt thự rồi.”
Lúc này, quả thực cảnh sát đã chạy tới hiện trường.
Nhưng thứ hiện ra trước mắt họ chỉ là một đống đổ nát bị thiêu rụi, ngoài ra không còn gì khác.