Trong khoảng thời gian bố mẹ mất, Tần Mân Dữ vừa loay hoay lo liệu tang lễ, vừa phải sắp xếp công việc của công ty, không thể chăm sóc em gái. Biết em gái say rượu lái xe, lần đầu tiên anh ta lớn tiếng trách mắng em gái.
Lúc đó anh ta quá bận, không có ý trách móc, mà là sợ hãi.
Anh ta đã mất bố mẹ, không thể mất cả em gái duy nhất.
Cũng không hiểu sao, từ sau ngày hai anh em họ cãi nhau một trận to, cô em gái vốn ngoan ngoãn hiểu chuyện đã thay đổi. Cô ta học hút thuốc, buổi tối thường xuyên trang điểm đậm, uống đến say mèm trở về nhà.
Đáng lẽ ra Tần Mân Dữ nên sớm phát hiện ra vấn đề, nhưng lúc đó, anh ta thực sự không nhận ra gì cả.
Chỉ có người vợ nhận thấy sự khác thường của em gái, cô muốn giúp đỡ em gái nhưng kết quả không mấy khả quan.
Mà sau khi em gái qua đời, Tần Mân Dữ và vợ đã phát hiện ra chân tướng trong một cuốn nhật ký.
Trong tầng hầm, Tần Mân Dữ bước đến trước bàn, cầm lấy một cuốn nhật ký bị cháy hơn một nửa.
“Để bảo vệ cuốn nhật ký này, Tiểu Ngữ đã bị thiêu chết trong một đám cháy. Ngày đó, người đáng phải chết là tôi.”
Tần Mân Dữ mở nhật ký ra, rất nhiều nội dung trên đó đã không thể nhìn rõ.
Nhưng anh ta vẫn nhớ rất rõ.
“Ngày 24 tháng 7, Khổng Tường nói anh trai say rượu, bảo tôi đi đón anh ấy. Tôi nên nghĩ đến từ trước, anh trai say rượu, tại sao lại là tôi đi đón?”
“Ngày 30 tháng 7, ông ta lấy những video và ảnh đó ra uy hiếp tôi, ông ta nói ông ta quá thích tôi, có phải ông ta điên rồi không? Nhưng ông ta lại nói nếu những thứ này bị công bố ra ngoài, anh trai tôi sẽ bị liên lụy, anh trai đã rất vất vả rồi, tôi không thể để anh ấy vì chuyện của tôi mà lo lắng thêm được nữa.”
Tần Mân Dữ nói rất chậm, khi nghe đến hai chữ Khổng Tường, đáy mắt Thẩm Lan tràn đầy khiếp sợ.
Tổng giám đốc Khổng?
Ông ta đã làm gì?
Khi đó em gái Tần Mân Dữ chưa thành niên!
“Ngày 14 tháng 9, tại sao? Tại sao ông ta vẫn không chịu buông tha cho tôi? Anh trai, em phải làm sao đây?”
“Ngày 7 tháng 10, hôm nay anh trai ngã bệnh, rõ ràng sức khỏe rất tốt, nhất định là bởi vì áp lực của anh ấy quá lớn, tôi tuyệt đối không thể để anh ấy lo lắng cho tôi nữa. Nhưng anh à... vì sao có một số người lại thay đổi nhanh như vậy?”
“Ngày 12 tháng 12, hôm nay là sinh nhật anh trai, tôi cầu xin ông ta buông tha cho tôi, để tôi về mừng sinh nhật anh trai. Nhưng tôi vẫn về muộn, chắc chắn anh trai đã thất vọng rồi, đây là lần đầu tiên tôi không mừng sinh nhật anh trai.”
“Ngày 13 tháng 1, tôi thật bẩn thỉu, tôi muốn chết quá, bố mẹ, khi nào thì bố mẹ có thể mang con đi?”
“... Bọn họ không phải người, hóa ra tôi không phải là người duy nhất. Nhưng tôi phải làm sao? Tôi không cứu được bản thân mình, cũng không cứu được họ.”
“Anh trai, em xin lỗi, em thực sự không chịu đựng được nữa.”
Sau khi Tần Mân Dữ nói chữ cuối cùng xong, trong tầng hầm là một khoảng tĩnh mịch.
Biểu cảm trên khuôn mặt Thẩm Lan đã không thể diễn tả bằng lời, cô ấy chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, hận không thể nôn hết cả bữa tối hôm qua ra ngoài.
Thụy Tú là ông chủ của cô ấy, đương nhiên cô ấy đã gặp Khổng Tường.
Chỉ nhìn bề ngoài, mặt mũi hiền lành, thật sự không thể tưởng tượng được sau lưng lại kinh tởm như vậy.
Hơn nữa, quan hệ giữa nhà họ Tần và nhà họ Khổng rất tốt, cô ấy thực sự không hiểu tại sao Khổng Tường dám ra tay với em gái Tần Mân Dữ?
Thẩm Lan không thân thiết với em gái Tần Mân Dữ lắm, khi bố mẹ Tần Mân Dữ còn sống, cô đã gặp qua em gái vài lần, đó là một cô gái rất ngây thơ, rất lương thiện.
Ngoại hình xuất sắc, thậm chí cô ấy còn động lòng muốn ký hợp đồng với em gái vào Thụy Tú.
Tuy nhiên, người nhà họ Tần đều từ chối.
Nhà họ Tần nuôi dạy con gái rất tốt.
Đối mặt với em gái tốt như vậy, sao Khổng Tường lại dám ra tay!
Ông ta không sợ bố mẹ nhà họ Tần biến thành quỷ đến tìm ông ta sao?