Kỷ Hòa nhìn đàn ông trong tấm hình, vẻ mặt nghiêm túc hơn mấy phần.
Tuy cô dựa vào tướng mạo để xem bói, có đôi khi cũng sẽ bấm đốt ngón tay tính toán nhưng như vậy cũng không có nghĩa chỉ có mỗi hai cách này để xem bói.
Vào một vài thời điểm, thậm chí nó còn được quyết định bởi người được xem bói.
Giống như người này vậy.
Người đàn ông che cơ thể vô cùng kín kẽ, không để lộ một chút thông tin nào, nhưng quanh người có tử khí mỏng manh quấn quanh, Kỷ Hòa có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Người có tử khí trên người, phần lớn đều có tướng phú quý, không chỉ cả đời suôn sẻ mà còn mang đến vận may cho người xung quanh.
Đáng ra người này cũng như vậy mới đúng, nhưng nhìn tới nhìn lui Kỷ Hòa vẫn có thể nhìn thấy sát khí của người đó trong tử khí.
Cho dù vì bất kỳ nguyên nhân nào, sát khí tồn tại đã chứng minh được một chuyện: Anh ta đã từng giết người.
Có thể khiến tử khí không thể lấn át được sát khí cho thấy chắc hẳn anh ta đã giết không ít người.
Kỷ Hòa bấm tay tính toán, người này có tử khí quấn thân, cho dù đã từng giết người thì vẫn được thế giới này che chở.
Nếu cô chỉ dựa vào việc bấm đốt ngón tay để hiểu rõ anh ta e rằng không phải chuyện dễ dàng gì.
“Anh xuất thân trong nhà quyền thế, gia cảnh giàu có, ba mẹ yêu thương nhau, còn có một đứa em gái nhỏ hơn anh ba tuổi.”
Anh ta giữ im lặng, không gật đầu cũng không lắc đầu, nhưng tư thế ngồi thẳng lên một chút.
Kỷ Hòa tiếp tục nói: “Anh và em gái anh thích nhất là chơi đùa trong nhà kính trồng đầy hoa hồng, nhà kính đấy… Là do một tay mẹ anh quản lý.”
“Tiếp tục!”
Cơ thể người đàn ông ngồi thẳng hơn nữa, hai tay anh ta chống lên bàn, ghé lại gần màn hình.
Như thể làm vậy có thể giúp anh ta nghe rõ giọng nói của Kỷ Hòa hơn nữa.
Khiến người ta kinh ngạc nhất chính là ngay cả tay anh ta cũng đang đeo găng tay, che giấu bản thân vô cùng kín kẽ.
Trang phục như thế càng khiến người ta cảm thấy quỷ dị.
[Sao phải bọc mình ra như thế vậy? Cho dù có bật điều hòa đi nữa trông cũng rất ngột ngạt…]
[Tôi còn tưởng gương mặt anh ta xấu nên không muốn lộ ra cho người khác thấy, bây giờ xem ra, đây không phải là vấn đề ở mặt, có phải đầu óc người này có chút vấn đề không?]
[Tôi thấy đôi găng tay anh ta đeo trông quen lắm, hình như là thấy ở đâu rồi, nhưng lại không thể nhớ ra được.]
Kỷ Hòa hơi nhíu mày lại.
“Anh nhanh chóng trở nên nổi tiếng, vào lúc nổi nhất thì tuyên bố cưới vợ. Hai người vốn dĩ yêu thương nhau cả đời, nhưng lúc này lại là một chết một bi thương…”
Bàn tay người đàn ông để trên bàn lập tức siết chặt lại.
Tay nắm chặt thành đấm khiến cánh tay hơi run lên theo đó, dẫn tới ngay cả ống kính cũng trở nên run rẩy theo.
Hành động này đủ để Kỷ Hòa nhìn ra câu nói này dao động cảm xúc của anh ta lớn tới cỡ nào.
[Tôi nhớ thần tượng của tôi, anh ấy cũng tuyên bố kết hôn vào lúc nổi tiếng nhất, bây giờ gần như đã rời khỏi giới, chỉ thỉnh thoảng đăng bài hát mới lên.]
[Người mà bên trên nói không phải người tôi đang nghĩ tới đấy chứ? Tần Mân Dữ?]
[A a a! Tần Mân Dữ mà phát sóng trực tiếp thì dân đảo mười năm tôi đây bùng nổ mất. Ca khúc gần nhất anh ấy phát hành đã là hồi năm ngoái rồi!]
[Dân đảo +1!]
[Tần Mân Dữ là ai? Tôi chưa từng nghe nói tới cái tên này?]
[Bên trên kiến thức hạn hẹp quá rồi. Nếu quay về mười năm trước thì ngay cả ảnh đế Lương cũng không phải đối thủ của Tần Mân Dữ. Hồi đó có thể nói anh ấy nổi tiếng khắp phố lớn hẻm nhỏ, từ các bà bảy tám chục tuổi tới con nít ba bốn tuổi đều biết Tần Mân Dữ, mọi người ai ai cũng hát ca khúc của anh ấy!]
[Cung cấp thêm kiến thức, nhóm nhạc nam Icon nổi tiếng nhất bây giờ, mấy bài hát nổi tiếng nhất của họ đều do Tần Mân Dữ viết.]
“Còn gì nữa không?”
Giọng nói của người đàn ông bắt đầu mất bình tĩnh, cho dù anh ta đeo kính râm, cũng có thể cảm nhận được anh ta đang nhìn chằm chằm gương mặt của Kỷ Hòa.
Anh ta muốn tìm ra chân tướng.
Cô gái trước mắt này đã nói đúng được rất nhiều chuyện, có lẽ, cô thật sự có thể giúp anh ta tìm ra chân tướng.