Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 186: -

Chương Trước Chương Tiếp

“Cái này... Sao lại thành mảnh đất hoang rồi!”

Anh trai giao hàng không thể tin nổi, dụi dụi đôi mắt thật mạnh.

Anh ấy mở ghi chép ảnh chụp ra, thời gian chụp là đúng rồi, chỉ có ảnh chụp là khác biệt.

Sợ rằng mình đang nằm mơ, anh ấy bóp mạnh vào đùi mình, cảm thấy đau đớn ở dưới, ảnh chụp trong điện thoại càng rõ ràng hơn.

Thậm chí ngay cả mấy tảng đá trong ảnh chụp kia, anh trai giao hàng đều nhìn thấy rõ ràng.

“Sao có thể như vậy?”

Anh ấy lẩm bẩm nói, trên lưng toát mồ hôi lạnh. Anh ấy hoàn toàn cứng đờ tại chỗ, không biết phản ứng ra sao.

[Xem ra anh trai nhỏ gặp phải quỷ rồi.]

[Thế nhưng quỷ trộm hàng làm gì? Bọn họ có thể dùng được sao?]

[Còn nữa, dù là quỷ trộm hàng đi thật thì bồi thường phải làm sao? Chắc là không có người tin quỷ trộm đồ đâu...]

[Đừng nói tin hay không, chắc chắn sẽ đưa anh trai nhỏ đi bệnh viện khám não trước.]

Anh trai giao hàng còn đang chìm đắm trong suy nghĩ mình gặp phải quỷ, trên mặt lúc xanh lúc trắng, không tốt lắm.

Cho đến khi điện thoại vang lên vài âm thanh, anh ấy mới sực tỉnh.

Anh ấy cầm điện thoại di động lên xem, là công ty thúc giục anh ấy trở về thống kê số liệu giao hàng.

Bấy giờ, anh ấy tỉnh táo lại.

Quỷ là chuyện nhỏ, anh ấy phải đối mặt với một trăm ngàn tiền bồi thường mới là chuyện lớn hàng đầu.

“Chủ kênh, chuyện này cô phải giúp tôi với, cầu xin cô giúp tôi tìm kiện hàng này với! Một trăm ngàn, tôi thật sự không bỏ ra nổi đâu. Nếu cô tìm được thì tôi có thể trả hai ngàn... Không, tôi trả cho cô năm ngàn!”

Anh trai giao hàng cắn răng, liên tục cúi đầu trước màn hình, vẻ mặt đầy sốt ruột.

Năm ngàn là số tiền cao nhất anh ấy có thể lấy ra được, rõ ràng cầm năm ngàn đổi một trăm ngàn không phải là cuộc mua bán ngang nhau nhưng anh ấy quả thật không thể lấy ra được nữa.

“Cha mẹ tôi đều bị bệnh nằm trong viện, chỉ tiền thuốc men thôi đã hơn chục ngàn rồi, tôi thật sự không bỏ ra một trăm ngàn nổi.”

Anh trai giao hàng quay đầu, lấy tay áo lau khóe mắt, anh ấy cả ngày đều đi giao hàng, lại mới về từ bãi đất hoang, trên người dính bụi bẩn, lúc anh ấy lau mặt còn để lại dấu vết trên đấy.

Kỷ Hòa lắc đầu: “Năm ngàn đồng này anh cứ giữ lại cho cha mẹ dùng đi.”

Cô đã từng nói rằng xem bói hai ngàn nên sẽ không muốn thêm tiền. Cho dù là chuyện từ từ hay cấp bách nặng nhẹ thì nói hai ngàn là hai ngàn, cô không cần nhiều hơn.

Lúc đầu cô đưa ra giá hai ngàn cũng không biết rõ mệnh giá ở thế giới này, sau này biết rồi, cô cũng không đổi.

Kỷ Hòa biết rõ hai ngàn đối với người giàu không đáng là bao.

Nhưng đối với một số người bình thường thì có lẽ là tiền sinh hoạt một tháng, thậm chí phải dựa vào mấy trăm tệ sống qua ngày.

Không có tiền có lẽ sẽ không xem livestream của cô nhưng có tiền cũng không chắc đến xem cô livestream.

Nếu cô nâng giá xem bói thì cần gì phải livestream trên app Sa Ngư, cứ tìm những nhà tài phiệt người giàu xem bói, kiếm tiền phải nhanh hơn không? Nếu không thu tiền xem bói thì cô nên dứt khoát bày sạp nhỏ ven đường, không giới hạn số lần xem bói, tới cái nào xem cái đó, chẳng phải có khả năng giúp đỡ nhiều người hơn sao?

Cô đã làm chuyện không thẹn với lương tâm của mình, còn lại cứ phó mặc cho ông trời quyết định vậy.

Nghe Kỷ Hòa nói, hốc mắt anh trai giao hàng dần đỏ lên.

Từ khi bố mẹ nằm viện, anh ấy phải tăng thêm buổi làm, mỗi ngày đều làm liên tục ngày đêm không nghỉ. Đồ các đồng nghiệp không thích giao, ví dụ như xa, nặng, lớn và đồ dễ hư hỏng, vỡ nát, anh ấy đều đi đưa.

Việc này anh ấy có thể kiếm nhiều tiền hơn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)