Xem tướng mạo có thể bói ra quá khứ tương lai, cô có thể xem được tướng mạo để nhìn ra số mệnh.
Số mệnh được chia thành tiên thiên và hậu thiên.
Hậu thiên là trải nghiệm, tiên thiên là từ lúc ra đời ai cũng có được phẩm chất riêng.
Tình huống của em gái tóc ngắn là đặc thù tiên thiên, nếu sửa đổi tiên thiên thì không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà còn liên lụy đến người xung quanh.
Kỷ Hòa giải thích thêm, nhóm follower livestream bỏ đi ý nghĩ này.
Nếu đổi không tốt thì không tính tới chuyện xảy ra với mình mà còn liên lụy đến người khác, quá tồi tệ rồi.
Em gái tóc ngắn ngắt kết nối, Kỷ Hòa nhanh chóng được kết nối ngẫu nhiên với follower thứ hai.
Là anh trai mặc đồ giao hàng.
Anh ấy nuốt nước bọt, sốt ruột nói: “Chủ kênh, tôi làm mất hàng của khách hàng rồi, cô có thể tìm giúp tôi được không? Món hàng này rất quý giá, nếu như mất rồi thì tôi phải bồi thường một trăm ngàn tệ. Nhưng một năm tôi cũng không kiếm nổi một trăm ngàn, sao có thể bồi thường đây!”
Anh trai giao hàng lau mặt, trong mắt đầy ảo não.
“Rõ ràng tôi đã để hàng rất ổn nhưng đến cửa nhà khách hàng thì không thấy tăm hơi.”
Nói xong, anh ấy cầm túi vải dày, lắc lắc: “Tôi để hàng trong này rồi bỏ trong túi của mình, túi không bị rách, túi của tôi là loại tốt, hàng thì biến mất không thấy đâu, tìm ở đâu cũng không ra.”
[Túi vải dày và túi đều không bị hư, đúng là biến mất không còn tăm hơi mà.]
[Giống như chuyện linh dị, không phải là siêu trộm gì đó đâu ha?]
[Bồi thường một trăm ngàn? Tôi chưa từng thấy mất hàng gì mà phải bồi thường nhiều như vậy? Không phải nhiều nhất là bốn, năm chục ngàn thôi sao?]
[Có hơi tò mò là cái gì mà nhiều tiền vậy.]
Vẻ mặt anh trai giao hàng buồn hiu, hai má ỉu xìu, mày ủ mặt chau.
“Tôi cũng không biết bên trong là gì nữa, công ty nói rất quý giá, nhất định phải đưa đến tận tay khách hàng. Nhưng cũng coi như là may mắn, khách hàng không có ở nhà, nếu không lúc đó tôi phải bồi thường rồi, làm gì có cơ hội tìm chủ kênh giúp đỡ.”
“Trên đường có gặp cái gì không?”
Trên người anh trai giao hàng có một luồng khí đen.
Kỷ Hòa nhìn trong chốc lát, đáy mắt lóe lên ánh sáng.
Anh trai giao hàng nghe lời cô nói, trong lòng hồi hộp, gặp phải cái gì sao?
Địa chỉ của khách hàng là khu biệt thự tư nhân, anh ấy lấy hàng từ trung tâm thành phố xong lái xe đến đây mất nửa tiếng.
Khu biệt thự kia nhìn là biết đều là người có tiền ở, là kiểu trang trí vườn Trung Hoa, mỗi bên biệt thự đều được xây dựng theo kiểu phủ đệ cổ xưa, muốn tinh xảo bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Lúc anh ấy tới đó còn suýt chút nữa vượt qua rồi.
Nhưng nếu gặp phải cái gì thì hình như không có.
Anh trai giao hàng lắc đầu: “Không gặp phải cái gì hết, khu biệt thự kia rất đặc biệt, tôi ở chỗ này nhiều năm rồi mà chưa từng nghe qua có nơi như vậy.”
“Có lẽ chỗ đó vốn không tồn tại trên thế gian.”
Vốn là buổi tối, lúc Kỷ Hòa nói lời này, giọng nói rất lạnh lùng làm cho người ta chỉ cảm thấy lạnh gáy.
Anh trai giao hàng càng run sợ hơn, yên lặng ôm lấy bản thân.
Anh ấy khó khăn nuốt nước miếng: “Chủ kênh, cô nói, nói chỗ đó là giả?”
Nếu là giả thì thứ anh ấy nhìn thấy, sờ được là gì?
Tất cả đều rõ ràng chân thật, thậm chí anh ấy còn chụp ảnh.
Anh trai giao hàng vội vàng lấy điện thoại di động ra tìm, bấm vào ảnh chụp.
Một mảnh đất hoang xuất hiện trước mặt anh ấy.
Bên tai là giọng nói lạnh lùng của Kỷ Hòa.
“Không phải là giả, chỉ là nó không nên xuất hiện trên thế gian thôi.”