Kỷ Hòa vẫn thêm wechat của Hạ Phong vào.
Nhưng không phải là vì anh ta đứng đầu bảng mà là sau khi Hạ Phong gửi đến một tin nhắn.
Trên màn hình điện thoại.
[Cậu chủ Hạ: Thời gian của chương trình vào chủ nhật, cô nhớ chọn tôi đó, cậu chủ đây sẽ bảo vệ cô.]
Kỷ Hòa: Rung Động Tuyệt Đối?
[Cậu chủ Hạ: Đừng diễn nữa, cô biết xem bói như vậy, không phải là không bói ra được đấy nhé.]
Kỷ Hòa: …
Kỷ Hòa trước nay không bói cho mình hoặc những chuyện có liên quan đến bản thân, người tu đạo phải tu tâm, nếu như mọi chuyện đều cần xem bói thì cả đời này cô tu đạo cũng sẽ không thành công.
Nhưng vào lúc này, cô cảm thấy khi đó mình vẫn nên bói một quẻ.
Nếu như biết Hạ Phong cũng ở đây thì cô cũng sẽ không ký cái hợp đồng đó.
Cách màn hình, có lẽ Hạ Phong cũng không nhận ra được cơ thể này đã đổi chủ sở hữu. Nhưng sau khi gặp mặt, chắc chắn đã không giấu được nữa.
Đầu ngón tay Kỷ Hòa gõ lên màn hình, dường như cảm giác được điều gì đó, cô liền bấm tay tính toán.
Phút chốc, cô thả tay xuống, không băn khoăn về chuyện này nữa.
…
Sáng sớm thứ tư, một bản tin tức trên internet đã gây ra cuộc thảo luận.
Cái hot search này, ngoại trừ lời lẽ từng chữ quý như châu ngọc ra thì còn đính kèm một số hình ảnh.
Trong ảnh là một bà cụ ngoài năm mươi mái tóc sớm đã hoa râm, bà ấy nằm trên một chiếc giường nhỏ hẹp, bốn phía đều là tường, một chút ánh sáng cũng không chiếu vào được.
Mà trong mỗi bức ảnh, ánh mắt của bà cụ đều trống rỗng.
Dường như bà đã quen với môi trường xung quanh.
Bình luận trên weibo cũng tràn ngập những lời lẽ chỉ trích đôi vợ chồng này.
[Không ăn cà rốt: Thứ con trai con dâu gì vậy? Đây là kẻ thù kiếp trước ư? Đối xử với mẹ mình thế mà cũng tàn nhẫn thế này.]
[Người qua đường A ngang qua: Chỉ vì một căn nhà mà hại chết mẹ mình, đúng là không phải con người mà!]
[Người qua đường B: Đều nói nuôi con dưỡng già, nếu như tôi già rồi gặp phải tình huống này thì còn không bằng không cần con cho khoẻ.]
[Người qua đường C: Loại này có lẽ là trường hợp hiếm hoi, không thể nào đều như thế. Nhưng mà thật sự đau lòng cho bà cụ này quá đi thôi, trước khi chết còn đau khổ như vậy.]
Bộ ảnh này xuất hiện không bao lâu, rất nhanh đã dần dần biến mất ở trên internet.
Rất nhanh đã có người nổi lên nghi ngờ, những bức ảnh này là do ai chụp được?
Người chụp bộ ảnh này tại sao lại trơ mắt nhìn bà cụ chết đi mà không ra tay giúp đỡ bà ấy.
Trương Lực vừa ngủ dậy, trên điện thoại đã đầy rẫy vô số các cuộc gọi nhỡ.
Tất cả cô dì chú bác nội ngoại đều gọi điện thoại cho anh ta.
Còn chưa đợi Trương Lực làm rõ đã xảy ra chuyện gì thì cảnh sát lại gọi điện thoại cho anh ta, bảo anh ta đến đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra.
Trương Lực xây xẩm đi đến đồn cảnh sát, sau một hồi tra hỏi thì cuối cùng anh ta đã tỉnh táo trở lại.
“Bức ảnh? Những bức ảnh này không phải do tôi chụp, tôi chỉ là mơ thấy bà cụ này thôi, sau đó không phải tôi đã tố giác vào hôm trước rồi sao? Trước đây tôi chưa từng gặp bà cụ này mà.”
Sau khi nghe nói một số bức ảnh của bà cụ trước khi qua chết đã lan truyền trên Internet được gửi từ điện thoại của anh ta, Trương Lực hoàn toàn ngơ ngác.
Những bức ảnh này, anh ta cũng chưa từng chụp, càng đừng nói đến việc phát tán trên mạng.
Cảnh sát cũng đem điện thoại di động của Trương Lực đi kiểm tra, xác nhận mấy bức hình đó không hề còn nữa, nhưng kỳ lạ là blogger đăng bài trên weibo cho rằng mấy bức ảnh đó là do Trương Lực gửi cho cậu ta.
Quả thật Trương Lực đã không còn chỗ nào để nói lý lẽ nữa.
Nhưng rất nhanh, sự việc đã có chuyển biến.
Trương Lực báo án vào chủ nhật, nên ngay trong ngày đôi vợ chồng đó cũng đã bị bắt, không tìm thấy bằng chứng gì trong phòng, nhưng lực lượng cảnh sát đã phát hiện ra được một cái máy ảnh.