Gương mặt Tú Tú đầy nước mắt, khóc mãi không nín được.
“Anh… Anh cút đi!”
Lời nói trong lúc hoảng sợ càng khiến người đàn ông này hưng phấn hơn.
Đôi mắt anh ta sáng ngời, dường như đã nghĩ xong nên làm gì tiếp theo rồi.
Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân vang lên.
Nghe tiếng nói, trong lòng Tú Tú hơi thả lỏng một chút.
“Chủ nhà đến rồi, anh… Anh còn không mau cút đi à?”
Người đàn ông liếc mắt nhìn cô ta một cái, lại cười khẽ.
“Cô Hứa, chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi.”
Anh ta trở mặt rất nhanh, ngay sau đó chủ nhà tiến vào, anh ta lại trở thành bộ dạng lúc lần đầu tiên Tú Tú gặp mặt.
Vẫn nho nhã, lịch sự.
Tú Tú kinh ngạc nhìn người đàn ông lật mặt trong nháy mắt, cô ta cảm thấy vô cùng buồn nôn, da gà nổi khắp người.
Chủ nhà chạy vào, người đàn ông bị khống chế mà không hề phản khác, thậm chí còn với người đến gần Tú Tú.
Tú Tú cố gắng co người lại, không nhịn được mắt: “Tên biến thái, chúng ta sẽ không gặp lại!”
Nước mắt vẫn còn ở trên mặt cô ta nhưng xung quanh có người ở đây, cô ta đã yên tâm hơn nhiều.
Rất nhanh sau đó, cảnh sát cũng chạy đến.
“Cô Hứa, chúng tôi đã kiểm tra nhà ở bên cạnh, tạm thời không có phát hiện xác chết như cô nói.”
“Sao lại không có thi thể được chứ?”
Tú Tú đang lau nước mắt trên mặt, nghe vậy, cô ta nhìn về phía màn hình máy tính theo bản năng.
Chẳng lẽ Kỷ Hòa bói sai?
Nhưng người đàn ông kia thật sự có vấn đề…
Lúc này giọng nói của Kỷ Hòa vang lên: “Trong nhà đó có một mật thất, xác chết bị giấu ở bên trong đó.”
Nghe theo lời này, cảnh sát kiểm tra căn nhà hô lớn: “Có phát hiện!”
Thấy cảnh sát chạy đến nhà bên cạnh, Tú Tú vừa tò mò vừa sợ, cũng đi theo qua đó.
Thứ đầu tiên ập vào mắt cô là một bức tường đầy máu, có thể thấy có mấy chỗ ở đó để lại dấu móng tay.
Trên mặt đất là xác của một người phụ nữ, đã có mùi hôi tản ra.
Tú Tú vừa nhìn, lập tức che miệng chạy ra ngoài.
Nôn mửa một hồi, cô ta đột nhiên dừng động tác nôn mửa lại, đôi mắt hoảng sợ nhìn dưới đất.
Cách một bức tường là phòng ngủ của cô ta, giường của cô ta đặt dựa vào sát tường. Mấy ngày trước cô ta nghe âm thanh chói tai là do người phụ nữ này đang cào tường!
Trên màn hình vi tính, PK đã kết thúc từ khi cảnh sát đến rồi.
Có tên ngốc Hạ Phong ở đây, Kỷ Hòa thoải mái thắng PK, sở dĩ còn đang livestream là vì để Tú Tú yên tâm.
[Nghĩ đến chuyện nhà bên cạnh tôi là một hung thủ giết người, suýt nữa muốn giết tôi, thật là đáng sợ!]
[Buổi tối chắc Tú Tú gặp ác mộng mất?]
[Ban nãy mọi người có nghe người đàn ông đó nói gì không? Tôi có cảm giác như người đàn ông đó đã để mắt đến Tú Tú rồi. Nếu hôm nay Kỷ Hòa không nhắc nhở Tú Tú, chắc Tú Tú đã xảy ra chuyện rồi!]
[Thứ biến thái như vậy còn không chết nhanh đi, độc ác quá!]
[Anh ta còn uy hiếp chị gái ấy nữa, tôi tức chết mất!]
Trong lòng mọi người xem livestream đang vô cùng phẫn nộ, không khống chế được mà mắng mấy câu.
Kỷ Hòa ám chỉ: “Yên tâm đi, tên đó sẽ không sống đến lúc được ra tù đâu.”
Người đàn ông kia bị đưa lên xe cảnh sát.
Một con ma như có như không xuất hiện trên nóc xe.
Tóc dài của cô ta bay từ tung, móng tay đều bị rút sạch. Trong đôi mắt kia tràn ngập thù hận, loại thù hận này chống đỡ cho linh hồn của cô ta, giúp cô ta có thể tự tay báo thù.
Lúc Kỷ Hòa tắt livestream, khu bình luận lại xuất hiện bình luận của Hạ Phong.
[Cậu chủ Phong: Người phụ nữ đáng ghét này, sao cô lại đổi Wechat nữa rồi, mau add ông đây vào!]
[Cậu chủ Phong: Đừng có vờ như không thấy, ông đây cũng đã tặng bao nhiêu là quà cho cô, bây giờ đã trở thành anh trai đứng nhất bảng của cô rồi, cô không thể lễ phép với anh trai đứng nhất bảng một chút hả!]
Kỷ Hòa: “...”
Đúng là một đứa ngốc nhà giàu.