Kỷ Hòa hỏi: “Đồng phục học sinh của trường các cậu là màu xanh trắng, trước ngực có logo hình hải âu đúng không?”
“Đúng vậy.” Ngụy Dương gật đầu một cái, lấy ra cái quần màu xanh và áo màu trắng: “Đây là đồng phục trường tôi.”
“Con ma kia, đúng là học sinh trường cậu.”
“Học sinh trường bọn tôi?”
Lần này, Ngụy Dương thật sự ngơ ra.
Con ma này thật sự học trường của bọn họ.
[Thì ra là học chung trường, duyên phận ha.]
[Năm trong top mười toàn tỉnh thật hả? Sao nghe như đang khoác lác thế… lúc em trai tôi đang nói khoác, cũng giống như Ngụy Dương vậy.]
[Đây là đồng phục trường trung học Tiêu Dương phải không? Trường này là trường chuyên ở chỗ chúng tôi đó, tỷ lệ đậu đại học là bảy mươi phần trăm, ba mươi phần trăm còn lại là đi du học. Có thể nói không ai học trong trường này mà có thành tích không tốt cả, chuyện cậu Ngụy Dương này có thể đứng trong top mười là có thật đấy.]
Ngụy Dương gãi đầu: “Tôi chưa từng nghe có người nói trong trường có người chết mà? Ít ra là trong ba năm đi học thì không xảy ra chuyện này, có khi người này đã chết từ trước.”
Kỷ Hòa: “Cậu ta treo cổ chết.”
Dường như Ngụy Dương nhớ đến gì đó: “Khoan đã, tôi nhớ lúc tôi học lớp mười có nghe người ta nói… Đúng rồi, là đàn anh lớp mười hai của tôi, nghe nói một đêm trước khi thi đại học đã tự sát ở trong nhà. Đúng là treo cổ chết!”
Nói đến đây, cả người Ngụy Dương run một cái: “Cái ghế kia, chẳng lẽ là cái ghế mà trước kia đàn anh đó đã từng ngồi?”
Vừa nghĩ đến chuyện nhiều người quỳ lạy cái ghế kia, Ngụy Dương cũng nhíu mày.
Nghĩ đến chuyện này thôi cũng thấy có hơi lúng túng, cũng có hơi sợ hãi.
Ngụy Dương tiến đến trước camera: “Chủ kênh, vậy tôi phải làm sao mới có thể mời vị đàn anh kia đi thế? Muốn tôi lạy một cái sao, hay lại phải đốt nhang đèn?”
Xem ra, Ngụy Dương cũng từng xem livestream của Kỷ Hòa rất nhiều.
“Tình huống của hai cậu không giống như vậy, lần trước là oán linh, nhưng lần này cậu chỉ gặp phải một người mang theo chấp niệm. Tôi sẽ gửi vài lá bùa cho cậu, khi nào cậu nhận được thì gọi cho tôi, tôi dạy cậu cách giải quyết. Còn trong khoảng thời gian này, nếu như không muốn cậu ta xuất hiện, cậu chịu khó giải đề nhiều một chút đi.”
“Chấp niệm của cậu ta là giải đề, cậu làm nhiều, cậu ta sẽ không cần dùng cơ thể của cậu để làm nữa.
“Hả?”
Ngụy Dương đau khổ nhắm hai mắt.
Trời cao nhìn xuống đây đi, cậu ấy thật sự vất vả chịu đựng học hết ba năm, kỳ thi đại học cũng kết thúc rồi, giờ còn phải giải đề, đây là nỗi đau gì thế này!
[Trầm Tửu Khanh: Nhóc con, cố gắng lên, cậu chơi game một tiếng, cũng chỉ là chơi thôi. Nhưng cậu giải đề một tiếng, là có được một tiếng tri thức! Chúng ta phải mạnh mẽ, phải cố gắng học hành vì tương lai của đất nước, cố lên!]
[Vác một bao một lần: Xin lỗi nha, cậu thảm quá, nhưng tôi chỉ muốn cười thôi. Làm gì có đứa học sinh nào chuẩn bị vào đại học rồi mà vẫn phải giải đề cấp ba chứ!]
[Làm bài tập giúp tôi: Anh trai Ngụy Dương ơi, nếu như anh làm mấy cái bài tập kia chán rồi, hay là làm bài tập của tôi này, nhé!]
[Duyên kiếp này: Ha ha ha ha ha, bà bình luận ở trên tếu thật đấy!]