Tiểu Quan khó xử nói: “Mấy ngày hôm nay bọn tôi cũng đã xem vài căn nhà khác nhưng hơi đắt. Nếu như streamer có thể giải quyết con ma đó thì có lẽ bọn tôi có thể dọn về đó ở tiếp…”
Kỷ Hoà lắc đầu: “Có thể nói được tiếng người thì chưa chắc đã là ma. Trong Sơn Hải Kinh có ghi chép về một loài chim, hình dạng giống cú mèo, lông xanh mỏ đỏ, có thể nói được tiếng người, tên là…”
“Là con vẹt!”
Tiểu Trần giành trả lời trước.
Tiểu Quan sững sờ hỏi: “Vậy thứ doạ tớ chỉ là một con vẹt thôi sao? Nếu vậy thì con vẹt đó cũng quá giỏi đấy, ngay cả cách nói và giọng điệu của con người cũng có thể học được, giống như biết nói tiếng bụng vậy.”
Kỷ Hoà đáp: “Con vẹt này đã mở linh trí nên đương nhiên là giỏi rồi. Hai người gọi điện thoại cho chủ nhà đi, có lẽ trước đây phòng đó là của ông ngoại chủ nhà, còn con vẹt đó do ông ngoại của anh ta nuôi đấy.”
Tiểu Trần vội gọi điện thoại cho chủ nhà, nói rõ tình hình với bên đó, chủ nhà không hề thấy kinh ngạc những hàng xóm sống gần đó đều biết chuyện ông ngoại anh ta từng nuôi một con vẹt.
Nhưng những lời mà Kỷ Hoà nói sau đó đã khiến chủ nhà phải hoảng sợ.
“Sau khi ông ngoại anh qua đời thì con vẹt đó cũng biến mất không thấy tăm hơi đâu. Nhưng gia đình các người lại thường xuyên nghe thấy tiếng của ông ngoại truyền ra từ căn phòng đó, đôi lúc còn lẫn vào giọng nói của những người khác nữa. Các người cho rằng nhà mình bị ma ám nên đã mời người đến làm phép, còn dán giấy bùa đầy nhà nữa.”
“Sao cô lại biết những chuyện này? Vốn dán những lá bùa đó xong thì mọi chuyện đã ổn lại rồi, ai ngờ hai cô gái này đã gỡ hết toàn bộ xuống, nếu muốn mời đạo trưởng đến dán lại thì phải tốn thêm mấy nghìn tệ nữa đấy…”
Chủ nhà bắt đầu than trách.
Tiểu Quan và Tiểu trần lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, họ không ngờ số giấy đó lại được dùng với mục đích như thế.
“Số bùa đó không có tác dụng gì cả.” Kỷ Hoà nghiêm mặt lại: “Chỉ là con vẹt đó đã mở linh trí, cũng không thể xem là thứ quỷ quái gì, nó thường xuyên ở trong căn phòng đó nói chuyện chẳng qua là để nhớ về chủ nhân của mình mà thôi. Tôi nghĩ trước đây ông ngoại anh thường xuyên ở cạnh con vẹt đó, cùng nó ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.”
Chủ nhà sững sờ, bất chợt nhớ lại cảnh tượng lúc ông ngoại mình còn sống.
Ông ngoại không thích ra công viên buôn chuyện, đi dạo giống những người lớn tuổi khác. Ông ấy thích ngồi trong phòng, nhìn ra cửa sổ, tay ôm lấy một quyển sách, trông rất nhàn nhã, yên bình.
Còn con vẹt đó được ông ngoại nhặt về vào một ngày bình thường nào đó, bắt đầu từ hôm nhặt nó về thì thú vui của ông ngoại đã biến thành một người một vẹt cùng nhìn ra cửa sổ, ông ngoại vẫn thường cầm lấy một quyển sách, say sưa kể chuyện cho con vẹt ấy nghe.
Sau đó có một ngày con vẹt đó lên tiếng nói chuyện, khiến ông ngoại vui mừng khôn xiết.
Vì thế ông ngoại còn gọi thêm vài đứa cháu về, vô cùng đắc ý cho đám cháu mình xem con vẹt biết nói chuyện. ông ngoại còn nói con vẹt mà mình nuôi có lẽ là con thông minh nhất trần đời này.
Bộ dạng vui vẻ lúc đó của ông ngoại y hệt như con vẹt đó là đứa con của mình vậy.
Cứ như thế một người một vẹt đã bầu bạn với nhau được hai năm. Sau đó do ông ngoại phải làm phẫu thuật ở cổ họng nên nói chuyện rất khó khăn. Nhưng những lúc chủ nhà về nhà thăm ông ngoại thì vẫn có thể nghe được giọng ông ngoại đang kể chuyện cho con vẹt ấy nghe. Anh ta còn nghĩ ông ngoại đối xử với vẹt này thật sự rất tốt.
Ngày chôn cất ông ngoại, con vẹt đó cũng xuất hiện. Chủ nhà không biết nó bay ra ngoài chiếc lồng đóng chặt đó bằng cách nào, anh ta chỉ thấy trên miệng của con vẹt đó bị khuyết mất một góc, còn có thể nhìn thấy máu đang rỉ ra nữa.
Lễ tang kết thúc, lúc anh ta đi tìm lại con vẹt đó thì đã không còn thấy bóng dáng nó đâu nữa.
Nói đến chuyện này thì giọng của chủ nhà cũng khàn hơn.
Kỷ Hoà lên tiếng nói: “Người sau này kể chuyện đã không còn là ông ngoại của anh nữa.”
“… Ý cô là, người kể chuyện là con vẹt đó sao?”