“Kỷ Minh Vi, cô nói nhiều quá, thật là phiền.” Kỷ Hòa mỉm cười.
“Cô nghe cho rõ đây, hai mươi năm vinh hoa phú quý không phải nhà họ Kỷ bố thí cho tôi, mà là tôi đáng được hưởng. Tôi cũng họ Kỷ, chỉ là trong cơ thể không chảy dòng máu bẩn của Kỷ Sâm, bố tôi tên là Kỷ Tinh. Điểm này, tôi không tin Kỷ Sâm không biết.”
“Cùng họ Kỷ nhưng lại tự giết hại lẫn nhau, rất phù hợp với nhận thức của tôi về gia đình Kỷ Sâm các người. Máu của Kỷ Sâm, chính là bẩn thỉu như vậy... Cút đi. Đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Nói xong, Kỷ Hòa liền thu dao lại.
Kỷ Minh Vi lảo đảo lùi lại, trong ánh mắt cô ta tràn đầy vẻ sợ hãi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây