Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 157: -

Chương Trước Chương Tiếp

[Đờ mờ, tôi gặp quỷ thật rồi! Là quỷ thật đó!]

[Mỗi lần phát sóng trực tiếp chủ kênh đều đang đánh sâu vào thế giới quan của tôi… Thậm chí cũng đang khiêu chiến giới hạn khi phát sóng trực tiếp của app Sa Ngư.]

[Cả phòng ngủ của tôi đều hét lên, đèn cảm ứng bằng âm thanh của ký túc xá đối diện cũng bị bọn tôi làm bật lên. Bây giờ tôi đánh chữ mà tay còn run đây !]

Cả người Ngô Tố Quỳnh dần dần bay lên.

Hiển nhiên, cô ấy đã không còn là người sống nữa.

“Lưu Chí Lương, những gì chúng tôi phải chịu hôm đó, anh cũng nên cảm nhận một chút nhỉ!”

“Ưm… Ưm…”

Lưu Chí Lương bị sợi tóc siết chặt lấy, cả người từ trên xuống dưới như đang tuôn trào nhiệt lượng khó mà chịu đựng được.

Những đốm lửa kia đốt cháy da gã, sau đó tiến vào trong người gã, bắt đầu thiêu đốt nội tạng gã.

Cổ họng gã dần trở nên khô khốc, lượng nước trong người cũng đang bị đốt tới cạn kiệt.

Từ từ, những sợi tóc quấn quanh bên ngoài cơ thể gã dần dần tróc ra, để lộ cơ thể bị đốt cháy tới lộ ra xương cốt.

Ngọn lửa chậm rãi tản đi.

Lưu Chí Lương nằm trên mặt đất, không còn hơi thở.

Đôi mắt gã nhìn chằm chằm Ngô Tố Quỳnh, nếu như ánh mắt có thể giết quỷ thì có khi giờ này Ngô Tố Quỳnh cũng đã chết thêm một lần nữa.

Ngô Tố Quỳnh ngồi xổm xuống nhìn Lưu Chí Lương.

“Tôi biết anh muốn nói gì. Hôm đó lúc ở trong nhà ăn, tôi đã bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn, nếu như không có mớ thuốc ngủ đó thì sẽ không có nhiều người bị thiêu chết như vậy. Anh phóng hỏa, tôi cũng là đồng lõa.”

“Tội của tôi, tôi sẽ trả lại từng cái một. Nhưng trước đó, tôi sẽ tận mắt nhìn báo ứng mà anh nên nhận được.”

Ngô Tố Quỳnh nói xong, nơi khóe mắt có một giọt nước mắt máu rơi xuống.

Một cái USB bay ra khỏi người Ngô Tố Quỳnh, cô ấy tóm lấy nó rồi nói: “Đây là thứ mà anh vẫn muốn tìm.”

Lưu Chí Lương chỉ có thể trợn tròn mắt, nhưng ngay cả tiếng than đau đớn gã cũng không thốt ra được, vẫn luôn níu lấy một hơi thở cuối cùng.

Việc này thậm chí còn đau đớn hơn cả việc cứ để gã chết quách đi.

Tiếng bước chân lộn xộn truyền tới từ lối cầu thang.

Ngô Tố Quỳnh nhìn qua, mấy cảnh sát đang chạy tới.

Nhìn hình ảnh trước mặt, bọn họ dừng bước, căng thẳng nuốt nước miếng cái ực, không dám tiến lên trước.

Một cảnh sát đẩy xe lăn từ phía sau đi tới.

Có một ông cụ ngồi trên xe lăn, tay ông cụ ấy cầm điện thoại, trên màn hình là phòng livestream của Kỷ Hòa.

Ông cụ ấy có thể nhìn thấy mấy bóng quỷ trên màn hình, nhưng khi nhìn về phía ban công lại chẳng thấy có gì cả.

Chỉ có Lưu Chí Lương bị lửa đốt cháy khét đang nằm trên mặt đất.

Ông cụ ấy nhìn về một phía, gọi: “Bà ấy à, là bà sao?”

Trên màn hình, một người phụ nữ lớn tuổi nghe thấy giọng của ông cụ ấy.

Bà cụ ấy chậm rãi, nhẹ nhàng đi tới: “Ông già, sao ông lại tới đây?”

Giọng nói truyền tới từ trong điện thoại di động.

Cảnh sát ngạc nhiên nhìn quanh bốn phía, không có gì cả, nhưng trên màn hình vẫn hiển thị vài bóng quỷ.

“Tôi tới thăm bà một chút.”

Ông cụ xác định vị trí của người bạn già trên màn hình, ngẩng đầu nhìn về phía đó, đôi mắt không dám chớp, giống như thể chỉ cần như vậy là ông cụ ấy có thể nhìn thấy người bạn già của mình.

“Ông già, mấy năm nay tôi cũng muốn gặp ông, nhưng trông tôi bây giờ xấu lắm, sợ hù dọa ông.”

“Không xấu, không xấu chút nào, hình như còn đẹp hơn trước kia. Bây giờ tôi không có chân mới xấu đấy!”

Ông cụ nhỏ giọng nói.

Trên màn hình, bà cụ chậm rãi ngồi xổm người xuống, vươn tay sửa sang cổ áo lại cho ông cụ.

“Đã nói là ở bên nhau cả đời, nhưng tôi muốn thất hứa, ông già, tạm biệt.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)